Lãnh Thanh Thu nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc, lên tiếng nói: “Khi yêu tộc chúng tôi hóa thành hình người, thông thường đều sẽ tìm một con người để tham khảo!”
“Trước khi tôi hóa hình, chưa từng gặp con người nào!”
Diệp Bắc Minh sững sờ, hiểu ra: “Cho nên, cô từng gặp Nhược Tuyết?”
Lãnh Thanh Thu gật đầu: “Đúng thế, nhưng khi tôi gặp cô ta, cô ta đang bị một đám yêu tộc truy giết!”
“Tôi cũng chỉ liếc nhìn qua, chỉ là sau này…”
Đang định nói tiếp.
“Anh… anh làm sao thế?”
Lãnh Thanh Thu kinh ngạc phát hiện đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, tóm chặt cổ tay của cô ta: “Nhược Tuyết bị yêu tộc truy giết? Chuyện là thế nào? Ở đâu? Lúc nào?”
Lãnh Thanh Thu ngạc nhiên nhìn Diệp Bắc Minh.
Lúc này người đàn ông trước mặt, đúng là giống như thú hoang đang nổi giận!
Nội tiết tố nam bùng phát!
Lãnh Thanh Thu lắc đầu: “Tôi không biết tại sao cô ta bị yêu tộc truy giết, nhưng cũng đã qua hơn nửa năm rồi!”
“Nửa năm?”
Trong lòng Diệp Bắc Minh trầm xuống, đã qua thời gian dài như vậy.
Chẳng lẽ Nhược Tuyệt thực sự lành ít dữ nhiều?
Không nhịn được hỏi: “Ở đâu?”
Lãnh Thanh Thu suy nghĩ một lúc, lên tiếng: “Tôi có thể nói với anh địa điểm, cũng có thể đưa anh đến nơi đó!”
“Nhưng bất luận có tìm được Hạ Nhược Tuyết mà anh nói hay không, anh cũng phải theo tôi về thỏ tộc một lần!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Về thỏ tộc?”
“Đúng!”
Lãnh Thanh Thu gật đầu khẳng định: “Cụ thể là chuyện gì, bây giờ tôi không thể nói với anh!”
“Tôi chỉ có thể nói, chuyện này liên quan đến sống chết tồn vong của thỏ tộc!”
“Tôi đồng ý với cô!”
Diệp Bắc Minh quyết đoán gật đầu, hai người lập tức rời khỏi phòng, cùng đến đại sảnh tầng một.
“Nhanh vây đã xong rồi? Chắc tên nhóc này không phải là yếu sinh lý chứ?”
Có người lẩm bẩm.
Hầu Tử và Thạch Trung Hổ chạy đến.
Diệp Bắc Minh nói: “Chúng ta lập tức lên đường, tiến vào rừng rậm Tinh Hồn!”
“Cái gì?”
Thạch Trung Hổ sợ giật mình, đảo nhìn các võ giả xung quanh một lượt: “Chủ nhân, người ở đây được biết trong cơ thể cậu có hơn một trăm chiếc xương chí tôn, bây giờ đều nhìn cậu như hổ rình mồi đấy!”
Cuối cùng.
Ánh mắt của ông ta nhìn sang Trương Thiên Vũ: “Đặc biệt là kẻ này, bây giờ chúng ta rời khỏi thành thứ bảy mươi hai, tiến vào rừng rậm Tinh Hồn chắc chắn không phải là lựa chọn thông minh!”
Diệp Bắc Minh có thể cảm nhận được từng đôi mắt tràn đầy vẻ tham lam khóa chặt anh!