Diệp Bắc Minh ôm lồng ngực, cơn đau dữ dội nóng rát: “Tiểu tháp, đây là sức mạnh của cảnh giới thần hoàng sao? Cho dù chi có bán bộ thần hoàng, vẫn khủng bố như vậy!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Cũng may trong cơ thể cậu có xương Chí Tôn, lực phòng ngự đã đạt đến một trình độ khủng bố!”
“Nếu là người bình thường, sớm đã bị đánh hóa thành sương máu rồi!”
“Xương Chí Tôn? Chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi!”
Mạc Bỉ Đông cười lạnh lùng lắc đầu.
Ông ta còn nghĩ, sẽ có một trận chiến đấu khá gay cấn khó khăn!
Không ngờ người trước mắt lại không chịu nổi một đòn như vậy!
“Ha ha ha, nhóc con, mày thực sự không nên rời khỏi thành thứ bảy mươi hai! Nếu tao là mày, cả đời sẽ trốn trong đó làm con rùa rụt cổ!”
“Mày tự chạy ra ngoài, không phải là tìm cái chết thì là gì?”
Trương Thiên Vũ cười đến hoa chân múa tay, sắp có được xương Chí Tôn rồi, có thể không hưng phấn sao?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt ba người Lãnh Thanh Thu, Hầu Tử, Thạch Trung Hổ liền trắng bệch!”
Liền sau đó.
Trong khói bụi ngập trời vang lên một giọng nói bình tĩnh: “Đắc ý quá sớm bể kế hoạch? Mày chắc chắn hôm nay tao sẽ chết chắc hả?”
“Anh Diệp!”
“Chủ nhân!”
Hầu Tử và Thạch Trung Hổ kích động nhìn qua.
Lãnh Thanh Thu tỏ vẻ mặt ngạc nhiên!
“Cái gì?”
Trương Thiên Vũ mau chóng nhìn qua, khói bụi tiêu tan, một bóng người từ trong đi ra.
Chính là Diệp Bắc Minh!
Anh ngoại từ áo chỗ lồng ngực bị rách, lộ ra cơ thịt vô cùng rắn chắc, thì giống như người không có việc gì!
“Làm sao có thể! Mày lại chịu được một đòn của bán bộ thần hoàng mà không sao?”
Trương Thiên Vũ sau một hồi ngạc nhiên, lại hưng phấn hét lớn: “Ha ha ha, tao biết rồi! Xương Chí Tôn, nhất định là xương Chí Tôn!”