Tôi thật lòng muốn chơi với anh, thế mà anh lại cho tôi chơi còng tay, hu hu hu!
Mộc Quy Phàm khóa một đầu còn lại của còng tay vào ghế, tiện đường cầm cuộn băng keo trong để bên cạnh lên, dán hai vòng quanh miệng cô ta, rồi thuận tay kéo đứt.
"Suỵt." Mộc Quy Phàm nhỏ giọng: "Im lặng nào."
Cô gái: "…"
Được được được, cho anh bắt đấy, tống vào tù ngồi nửa năm cũng được luôn!
Lúc này, Mộc Quy Phàm đã leo lên cầu thang.
Dù gì cũng đã hứa với bé là anh sẽ không làm ra chuyện gì vi phạm pháp luật rồi, và muốn bắt người thì phải cần lý do, đúng chứ?
Thế nên đội trưởng Mộc lại lâm thời đổi nghề, hóa thân thành đội phòng chống tệ nạn.
Trên lầu hai.
Một tên đàn ông đầu trọc để trần nửa người trên đang ngồi xếp bằng trên giường, đau đớn kéo một đống "da" từ phía sau lưng xuống…
Hắn ta thật không ngờ vừa nhắm trúng được một thí sinh phù hợp thì lại đá ngay ván sắt.
"Con nhóc kia cũng có chút ghê gớm đấy!" Gã đàn ông nghiến răng nghiến lợi mắng.
Mỗi lần nhớ tới bốn con ác quỷ dí theo mình là lòng lại thấy hoảng loạn.
Cũng còn may là hắn ta đã trốn thoát thành công…
Vừa nghĩ đến đây, cửa phòng bỗng bị người khác đá văng!
Hắn ta còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị người kia đè bẹp xuống đất, trên trán với sau lưng bị dán một lá bùa!
Lá bùa bốc chảy, tạo thành ngọn lửa xanh lá cây, đốt hắn ta đến độ kêu oai oái!
"Anh… anh là ai!" Gã đàn ông sợ sệt hỏi.
Mộc Quy Phàm quơ quào giấy chứng nhận trong tay, cười khẩy bảo: "Đi theo tôi một chuyến."
Hắn ta ngạc nhiên lắm, vội hét lớn: "Dựa vào đâu mà bắt tôi!"
Mộc Quy Phàm "Sa vào tệ nạn."
Gã đàn ông: "…"
Trần đời hắn ta chưa từng thấy cảnh sát phòng chống tệ nạn nào mà lại dán bùa lên trán người ta hết á…
Mộc Quy Phàm còng tay người đàn ông hói đầu và trói thật chặt. Đặc biệt, đôi tay của hắn bị trói chặt đến độ ngón tay hắn cũng không thể cử động được.
Người đàn ông không cam tâm, nhìn chằm chằm vào Mộc Quy Phàm.
"Mày là đạo sĩ hả?" Hắn hung hăng hỏi.
Mộc Quy Phàm vô cùng hài lòng với thân phận này, anh gật đầu: "Không tệ."
Người đàn ông: "……"
Mộc Quy Phàm thừa nhận nhanh như vậy lại khiến hắn không tin!
Nhưng nếu không phải đạo sĩ, sao có thể dán bùa?
"Sao mày tìm được tao?" Người đàn ông hỏi.
Không thể nào, hắn đã ở đây lâu như vậy, hắn vô cùng quen thuộc với toàn bộ con hẻm này, chỉ có gió lay cỏ động hắn sẽ lập tức biết ngay.
Sau khi rời khỏi công viên vui chơi, hắn tránh xa camera, cải trang hai lần, bước vào một trung tâm mua sắm đông đúc người rồi rời đi bằng tàu điện ngầm.
Hơn nữa hắn còn có khả năng gấp người giấy, hắn dám đảm bảo ngay cả những người thuộc bộ phận đặc biệt cũng không thể tìm thấy hắn.
Mộc Quy Phàm đeo găng tay vào, nhìn xung quanh rồi trả lời cho có lệ: “Anh đoán xem.”
Người đàn ông: "……"
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộc Quy Phàm đang lục lọi trong nhà, đáy mắt hắn chất chứa sự lạnh lùng.