Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1899: Vậy thì cho hắn không có tương lai





Khoảnh khắc nhìn thẳng vào đôi mắt Diệp Bắc Minh!



Trái tim của tông chủ Trấn Hồn Tông co thắt lại, giống như nhìn thấy ác ma!



Phập!



Nắm đấm của người người đụng vào nhau, sóng khí khủng bố nổ ra, năng lượng lập tức cuồn cuộn cả trời đất!



Tất cả tuyết trắng gần đó liền tan chảy!



Tông chủ Trấn Hồn Tông cảm thấy mình như bị một khối thiên thạch đánh trúng: “A…”



Kêu thảm một tiếng bay ngược ra!



“Làm sao có thể!”



Vạn Hóa Nguyên và Kỷ Sinh kinh hãi hô lên một tiếng.



“Cẩn thận!”



Bá Đạo Thần Hoàng bước lên một bước.



Nếu không phải ông ta đón lấy tông chủ Trấn Hồn Tông bay ngược ra, sợ rằng tông chủ Trấn Hồn Tông sẽ trực tiếp ngã xuống từ đỉnh Lưỡng Giới Sơn cao mấy trăm ngàn mét rồi!



“Suýt!”



Sau khi tông chủ Trấn Hồn Tông rơi xuống đất, mọi người lại hít khí lạnh!



Chỉ thấy.



Tay phải của tông chủ Trấn Hồn Tông hoàn toàn biến mất!



Vị trí bả vai lộ ra vết thương khủng bố đầm đìa máu tươi!



Thanh Huyền Tử nheo con mắt đục ngàu: “Sức mạnh của xương Chí Tôn lại khủng bố như vậy! Một cảnh giới Thần Hoàng lại bị một quyền của hắn đánh nổ một cánh tay!”



“Kẻ này vừa vào thần giới, còn chưa chuyển hóa thần lực, ngưng tụ thần cách phải không?”



“Một khi hắn thoát xác, sợ rằng ngay cả chúng ta cũng không phải là đối thủ của hắn!”



“Cái gì?”



Các võ giả có mặt khác đều hít khí lạnh, kinh hãi nhìn sang Diệp Bắc Minh!



Kỷ Sinh nuốt nước miếng: “Không… không thể nào, tên nhóc nay vừa tiến vào thần giới!”



“Cho dù hắn chuyển hóa thần lực, ngưng tụ thần cách cũng không thể nào đánh bại được chúng ta!”



Độc Cô Bá Đạo lại nghiêm túc gật đầu: “Quốc sư nói đúng, thiên phú khủng bố của kẻ này đã vượt qua dự đoán của chúng ta!”



“Hôm nay hắn không chết, sau này chắc chắn sẽ là đại họa của chúng ta!”



Hai người không còn do dự, hai luồng sát cơ băng lạnh lập tức khóa chặt Diệp Bắc Minh!



Cơ thể càng hóa thành hai tàn ảnh mau chóng lướt đến!



“Giết!”



Diệp Bắc Minh cảm nhận sát kinh thiên, hai nắm đấm cùng bùng phát!



Gru!



Hai con huyết long xông ra, tiến về phía Độc Cô Bá Đạo và Thanh Huyền Tử!



“Phá cho tôi!”



Hai người hùng hổ tấn công, khoảnh khắc huyết long bị đánh tan bùng phát ra năng lượng cường mạnh!



Hai người bị đánh bay ra, đáp xuống đấtr ồi lùi lại ba bốn bước!



“Nhìn thấy chưa?”



Độc Cô Bá Đạo tỏ sắc mặt nghiêm túc.



Thanh Huyền Tử gật đầu mạnh: “Nhìn thấy rồi, kẻ lại có thể cùng lúc đánh lui hai người chúng tôi, tương lai của hắn đúng là không thể dự đoán!”



“Vậy thì cho hắn không có tương lai!



Độc Cô Bá Đạo gầm lên một tiếng, lòng bàn tay hiện lên một thanh thần kiếm màu tím tạo hình khoa trương: “Kiếm khí Bá Đạo, giết cho ta!”



Chém một kiếm xuống, bầu trời chấn rung!



Cả không gian đều tràn ngập kiếm khí Bá Đạo, cào xé về phía Diệp Bắc Minh như con mãnh thú hồng thủy!



“Cậu nhóc, với sức mạnh của cậu không chặn được kiếm này, dùng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đi!”, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên.



Diệp Bắc Minh cũng không dám chậm trễ, năm ngón tay nắm lại trong hư không!



Chém một đường kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra!



“Ấy? Thanh kiếm này là…”


Trong hư không vang lên một giọng nói kinh ngạc!