Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1910: Đây là nơi Diệp Bắc Minh tự hủy sao



Sắc mặt từng người trở nên nghiêm trọng!





Thiên Nhận Băng suy nghĩ một lúc: “Yêu Yêu, Lạc Ly, hai muội lập tức đến rừng rậm Tinh Hồn thăm dò tin tức của tiểu sư đệ!”



“Nếu có khó khăn gì, lập tức liên lạc với tông môn!”







Điện Thần Hoàng.



“Diệp Bắc Minh chết rồi?”, Lạc Khuynh Thành tìm Độc Cô Bá Đạo.



Độc Cô Bá Đạo vốn đang trị thương, nhìn thấy Lạc Khuynh Thành trực tiếp dừng lại: “Khuynh Thành, bao nhiêu năm nay đây là lần đầu tiên cô chủ động tìm tôi, tôi rất vui!”



“Nhưng cô hỏi câu này, tôi hơi buồn đấy”.



“Chẳng lẽ trong lòng cô, tên nhóc đó thực sự quan trọng như vậy?”



Đôi mắt Lạc Khuynh Thành hơi mơ màng, lắc đầu: “Trong đáy lòng tôi luôn có một giọng nói, một chấp niệm!”



“Cơ thể luân hồi của tôi có quan hệ nhân quả với người này, nếu không kết thúc đoạn nhân quả này!”



“Tôi không thể đột phá cảnh giới cao hơn!”



Độc Cô Bá Đạo lạnh lùng gật đầu: “Hắn chết thật rồi”.



Lạc Khuynh Thành trầm mặc, hồi lâu sau mới chậm rãi nhả ra một chữ: “Được, tôi sẽ đích thân đến rừng rậm Tinh Hồn chứng thực!”



“Nếu anh ta chết thật, có lẽ chấp niệm đó cũng sẽ được buông bỏ!”



Cùng lúc đó, đỉnh Lưỡng Giới Sơn.



Ầm ầm!



Xung quanh Lôi Trì sấm chớp ầm ầm, dịch lôi kiếp như sôi sục!



Diệp Bắc Minh ngồi trong Lôi Trì, quần áo cả người đã bị lôi điện giật cháy thành tro tàn!



Một con lôi long quấn quanh cơ thể Diệp Bắc Minh, sức mạnh lôi điện không ngừng xuyên qua cơ thể anh, như nước biển gột rửa nham thạch vậy!



Chỗ đột phá duy nhất là, Diệp Bắc Minh ôm một con thỏ trắng tuyết trong lòng!



Toàn bộ áp lực của lôi điện bị anh ngăn cản, sinh cơ sau khi phá diệt cuồn cuộn không ngừng hội tụ trong cơ thể con thỏ!

Đám người Hạ Nhược Tuyết đứng ở chỗ cách ngàn mét, nét mặt bị lôi điện chiếu không ngừng lấp lánh: “Trịnh tiền bối, đã bảy ngảy rồi!”



“Mỗi ngày Diệp Bắc Minh bi sét đánh, cứ tiếp tục như vậy thực sự không sao chứ?”



Bảy ngày nay, họ đã biết tên của ông lão là Trịnh Thiên Quyết!



Trịnh Thiên Quyết không nói thân phận cụ thể, họ cũng không dám hỏi nhiều.



Hầu Tử nuốt nước miếng: “Đúng thế, Trịnh tiền bối, cho dù dịch lôi kiếp có thể rửa gần tẩy tủy!”



“Với cường độ như này, cho dù là cơ thể bằng sắt cũng không chịu nổi chứ?”



Trịnh Thiên Quyết cười lắc đầu: “Yên tâm đi, tên nhóc này rất bền bỉ!”



“Chút thiên lôi này chỉ có lợi chứ không có hại cho cậu ta, ngược lại là các người khó khăn lắm mới đến Lưỡng Giới Sơn một lần, nếu không có được vài cơ duyên thì thực sự quá đáng tiếc!”



“Tiền bối, ý của ông là?”, ánh mắt của Hạ Nhược Tuyết sáng lên.



Trịnh Thiên Quyết nhả ra một câu: “Nơi này đã từng là chiến trường của thần!”



“Tuy sau cuộc chiến đó rất nhiều thứ đều tan thành tro bụi, nhưng cũng để lại không ít đồ trong chiến trường!”



“Các người đi tìm đi, có lẽ có thu hoạch!”







Dưới chân núi Lưỡng Giới Sơn sớm đã có rất nhiều võ giả tập trung.



Nhìn mảnh đất cháy đen trước mắt, trong không khí vẫn tràn ngập năng lượng tàn phá!



Mỗi một võ giả đều giật mí mắt.



“Đây là nơi Diệp Bắc Minh tự hủy sao?”



“Năng lượng khủng bố dao động, xem ra tên nhóc này tự hủy thật rồi!”



“Vãi! Tôi còn ôm một tia hy vọng, có lẽ có thể có được một mảnh vụn của xương chí tôn, bây giờ xem ra đến một chuyến vô ích rồi!”, một số võ gải tức giận mắng một câu, tìm kiếm một lượt gần đó rồi bỏ đi.