Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1915: Cơ thể suýt nữa rụng rời!





“Quả nhiên xương Chí Tôn danh bất hư truyền, bây giờ cho dù đối diện với năm thần hoàng, tôi cũng không sợ!”



Diệp Bắc Minh nắm chặt năm ngón tay.



Tràn đầy tự tin chưa từng có!



Vẻ mặt của Trịnh Thiên Quyết hơi quái dị: “Không có năm thần hoàng, nhưng hình như dưới núi có vài người đến”.



Giữa sườn núi, một luồng sức mạnh cường mạnh bùng nổ phía trước đám người Chu Nhược Giai!



“Nhược Giải, cẩn thận!”



Chu Lạc Ly tóm lấy bả vai của Chu Nhược Giai, kéo cô lại về phía sau!



Còn mình chặn phần lớn sức mạnh bùng nổ, lục phủ ngũ tạng đau đớn dữ dội!



Phun ra một ngụm máu tươi tại chỗ!

Đạm Đài Yêu Yêu, Vương Yên Nhi và hai ông lão cảnh giới thần tôn trung kỳ nhà họ Vương cũng bị đánh bay đi !



Vạn Thanh Hải dẫn theo sáu người đàn ông trung niên châm rãi đi đến trước Chu Lạc Ly đã bị thương: “Chạy? Sao không tiếp tục chạy đi? Chạy đi tiếp!”



Giơ chân dẫm lên chỗ vết thương ở chân của Chu Lạc Ly, đạp mạnh xuống!



“Ưm…”



Chu Lạc Ly đau đến khuôn mặt trắng bệch, cắn răng chịu đựng!



Đạm Đài Yêu Yêu quát một tiếng: “Buông tứ sư tỷ của tôi ra!”



Chân nguyên trong cơ thể nổi lên, cả người vút lên giết đến về phía Vạn Thanh Hải!



“Đồ phế vật, còn dám ra tay với tôi? Chết đi cho tôi!”, Vạn Thanh Hải tỏ sắc mặt hung dữ.



Đập một chưởng về phía Đạm Đài Yêu Yêu, định giết cô ấy tại chỗ!



Trong lúc một chưởng này sắp chạm đến Đạm Đài Yêu Yêu, soạt một cái bóng người chặn trước người Đạm Đài Yêu Yêu!



Phập!



Một chưởng này đập mạnh lên bóng người đó!



Bóng người hoàn toàn không sao!



Bàn tay của Vạn Thanh Hải lại rắc rắc một tiếng trực tiếp nổ tung, cả người kêu thảm một tiếng bay đi như chó chết!



“Tiểu sư đệ!”



Đạm Đài Yêu Yêu vô cùng vui mừng.



Chu Lạc Ly thở nhẽ nhõm một hơi: “Tiểu sư đệ, quả nhiên đệ không sao!”



Chu Nhược Giai trực tiếp xông đến, nhào vào lòng Diệp Bắc Minh: “Hu hu hu, anh làm em sợ muốn chết… họ đều nói anh đã chết...”



Diệp Bắc Minh vỗ vai cô: “Chẳng phải anh còn sống khỏe mạnh đấy sao? Không sao đâu”.



Vương Yên Nhi không nói gì.



Đôi mắt đỏ bừng, thấy Diệp Bắc Minh không sao.



Cũng thở nhẽ nhõm một cái!



“Diệp Bắc Minh? Mày chính là Diệp Bắc Minh?”, Vạn Thanh Hải bò lên.



Tay phải nổ trung không những chảy máu.



Cơ thể suýt nữa rụng rời!



Vừa nãy Diệp Bắc Minh còn chưa đánh trả một chưởng đó, đối phương chịu một chưởng của ông ta mà vẫn không sao, mình lại bị sức mạnh bật bước đánh trọng thương?



Tên nhóc này là quái vật gì!



Diệp Bắc Minh kiểm tra tình trạng của Chu Lạc Ly, phát hiện không đáng ngại lắm.



Ánh mắt sầm xuống, khóa chặt Vạn Thanh Hải: “Chính ông đã đánh thương tứ sư tỷ của tôi? Ông không cần thiết phải sống nữa!”


Bước ra một bước, lập tức xuất hiện trước người Vạn Thanh Hải!