Vừa dứt lời, một thiếu nữ nhà họ Ngư vội vã chạy vào: “Báo! Gia chủ, thám tử gửi thư mật về!” Ngư Thất Tình tiến lên một bước, mở thư mật ra xem. Đôi mắt không ngừng dao động, không nhịn được quay đầu nhìn lão tổ nhà họ Ngư: “Lão tổ, ông đúng là thần!” Hơn ngàn tông môn thế lực như Trấn Hồn Tông, thần cung Lục Đạo, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các cùng tổ thành liên minh diệt Diệp!” “Thái Dương Tông xong thật rồi, anh Diệp cũng…” Dừng một chút: “Chết chắc rồi!” Lão tổ nhà họ Ngư mỉm cười: “Bây giờ cô còn cảm thấy, ban đầu lão phu muốn nhà họ Ngư vạch rõ ranh giới với Diệp Bắc Minh là chuyện xấu không?” “Lão tổ nhìn xa trông rộng!” Ngư Thất Tình mừng thầm kính phục gật đầu: “Nếu không phải lão tổ khi cần giải quyết thì dứt khoát, hôm nay với tình hình này!” “Một khi để người khác biết quan hệ giữa nhà họ Ngư và Diệp Bắc Minh, sợ rằng nhà họ Ngư cũng sẽ khó thoát kết cục bị diệt tộc!” “Ha ha ha!” Lão tổ nhà họ Ngư cười lắc đầu: “Con đường của cô còn dài, xem nhiều, học nhiều!” “Tránh xa kẻ nguy hiểm, hành sự thận trọng cẩn thận, đây là thủ đoạn của nhà họ Ngư đứng trên mảnh đất bât diệt”. “Chỉ là Diệp Bắc Minh, thực sự đáng tiếc…” Diệp Bắc Minh còn chưa biết chuyện các đại tông môn liên thủ với nhau. Sau khi anh rời khỏi rừng rậm Tinh Hồn, trực tiếp về đến Thái Dương Tông. Tiểu sư đệ về rồi! Tôi đã nói tiểu sư đệ không sao mà phải không, ấy? Nhược Giai cũng đến này! Mấy sư tỷ nhìn thấy Chu Nhược Giai, vô cùng vui mừng tiến lên. Đông Phương Xá Nguyệt xuất hiện, khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh liền thở nhẹ nhõm! Diệp Bắc Minh tiến lên: “Anh tìm thấy tinh hồn thảo rồi, Nặc Nhi đâu?” “Đã uống đan dược của anh để lại, vừa ngủ rồi!” “Mọi người nghỉ ngơi trước, anh đi thăm Nặc Nhi!” Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn mấy người Chu Nhược Giai, Vương Yên Nhi một cái. Mấy người gật đầu. Anh đi đến trước Diệp Nặc cùng với Đông Phương Xá Nguyệt và mấy sư tỷ! Diệp Bắc Minh lấy ra tinh hồn thảo, ép ra nước rồi đưa vào miệng Diệp Nặc! Sau đó. Diệp Bắc Minh lại niệm đọc mấy câu thần chú! Liền sau đó, bề ngoài cơ thể Diệp Nặc hiện lên phù văn, khẽ lay động mấy cái rồi mở mắt! “Bố, bố đi đâu đấy? Con muốn ôm!” Diệp Bắc Minh ngẩn người. Anh và con gái vẫn chưa thân thiết mà lại muốn mình ôm ư?”