Lần này, bất luận Diệp Nặc cầu xin thế nào, Diệp Bắc Minh vẫn tỏ vẻ mặt lạnh lùng, không hề động lòng: “Tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, cút ra khỏi cơ thể con gái tôi!”
“Nếu không, tôi sẽ cho ông thần hồn tiêu tan!”
“Tôi chỉ đếm đến ba!”, Diệp Nặc thấy cầu xin vô ích, lập tức cười: “Ha ha ha, bản tọa không tin người dám!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng.
Thấy Diệp Bắc Minh bắt đầu đếm thật, sắc mặt của Diệp Nặc sầm xuống: “Mà có tin một ý nghĩa của bản tọa, thì có thể cho con gái mày thần hồn tiêu tan không?”
Diệp Bắc Minh tiếp tục nhả ra một chữ.
“Ha ha, tiếp tục đi!”
Số thứ ba vừa dứt, Diệp Bắc Minh giơ tay.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong lòng bàn tay, không hề do dự chém về phía đỉnh đầu của Diệp Nặc!
Bắc Minh, đây là con gái của chúng ta, đừng…”, Đông Phương Xá Nguyệt kinh hãi.
“Tiểu sư đệ, đừng!”
Chín sư tỷ cùng biến sắc.
“Tao không tin mày dám!”
Diệp Nặc cất giọng khàn khàn.
Diệp Bắc Minh vốn không có ý dừng lại, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục còn gia tăng sức mạnh nghiền áp đến!
Liền sau đó.
Cuối cùng Diệp Nặc cảm nhận được sát ý khủng bố của Diệp Bắc Minh!
Lúc này, Diệp Nặc ớn lạnh, lông tóc trên người dựng đứng! Thần hồn trong cơ thể có một ảo giác, nếu còn không rời khỏi cơ thể của cô bé này, chắc chắn sẽ phải chết cùng cô bé này!
Điên rồi, tên nhóc này điên rồi! Lại dám giết cả con gái ruột của mình!
Soạt!
Một thần hồn màu đen xông ra, trực tiếp rời khỏi cơ thể của Diệp Nặc, đụng vỡ bức tường chạy ra ngoài phòng!
Diệp Bắc Minh trực tiếp thu tay lại, sát ý đáng sợ gần như dính sát lướt qua cơ thể của Diệp Nặc!
Bảo vệ tốt con gái!
Ném con gái cho Đông Phương Xá Nguyệt.
Diệp Bắc Minh bước ra một bước đuổi theo thần hồn màu đen đó, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục nghiền áp xuống!
Gru!
Một con huyết long xông ra hằm hằm đập lên thần hồn màu đen!