Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1929: Đôi mắt đó nhìn mình giống như tử thần!





“Thả người!”



Diệp Bắc Minh trực tiếp buông tay, dứt khoát nhanh chóng.



Soạt!



Vương Bình Cô được tự do nhanh chóng lùi lại phía sau, về đến bên cạnh Vương Thiên Thần!



Liền sau đó, bà ta nở nụ cười của kẻ chiến thắng: “Ha ha ha! Diệp tông chủ, xem ra con bé này rất quan trọng với cậu!”



“Hay là chúng ta chơi một trò chơi đi, thế nào?”



Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Bà muốn chơi gì?”



Giọng của Vương Bình Cô trở nên cực kỳ âm hiểm: “Trò chơi này rất đơn giản, tôi muốn Diệp tông chủ quỳ xuống dập đầu ba cái với tôi là được!”



Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Nếu tôi nói không thì sao?”



“Không?”



Vương Bình Cô cười âm hiểm: “Diệp tông chủ chắc rất quan tâm Mặc Đình Đình này phải không?”



Lật cổ tay.



Trong tay Vương Bình Cô có thêm một con dao ăm màu xanh!



Một luồng khí tức có tính ăn mòn ập đến, kịch độc!



“Con dao găm này được làm từ răng độc của một con vua chuột, bị nó rạch một đao thì cả khuôn mặt sẽ nát!”



“Tôi vẫn chưa thử nó có tác dụng hay không, không biết con dao này rạch xuống…”



Vương Bình Cô giơ con dao găm, lướt nhẹ trên khuôn mặt Mặc Đình Đình!



Mặc Đình Đình sợ đến cơ thể run lên, hết sức gật đầu: “Anh Diệp… đừng… Đình Đình vốn là thị nữ của anh, cái mạng hèn mọn!”



“Cô im miệng!”



Vương Bình Cô quay đầu tát Mặc Đình Đình một cái: “Cô còn dám nhiều lời, tôi cắt cái mũi của cô trước!”



Quay đầu, nhìn sang vị trí của Diệp Bắc Minh!



“Diệp Bắc Minh, cậu có quỳ không!”



Liền sau đó.



Vương Bình Cô ngẩn người: “Cậu ta đâu?”



Diệp Bắc Minh lại biến mất tại chỗ!



“Sư… sư… sư phụ, bên… bên trái…”, Vương Thiên Thần run lập cập, chỉ vào bên trái của Vương Bình Cô.



Vương Bình Cô quay đầu theo bản năng, nhìn sang bên trái!



Trái tim co thắt lại!



Diệp Bắc Minh không biết chỉ còn cách bà ta chưa đến hai mét từ lúc nào!



Đôi mắt đó nhìn mình giống như tử thần!



Lúc này, Vương Bình Cô chỉ cảm thấy một cảm giác khó thở ập đến, dường như bị người ta bóp cổ.



Cúi đầu nhìn, nắm ngón tay của Diệp Bắc Minh không biết từ lúc nào lại tóm cổ của bà ta thật!



“Cậu… cậu muốn làm gì…”



Đồng tử của Vương Bình Cô co lại, cơ thể không nhịn được run lên!


Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp!”