Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 193: Sư đệ không thể chết được



Dung nham bao trùm rương kim loại, chậm rãi thổi tới.

Diệp Bắc Minh dùng kiếm Đoạn Long khều một cái, nhấc nó lên mặt đất.

Leng keng!

Rương kim loại đập xuống đất, để lại một hố sâu.

Diệp Bắc Minh cẩn thận dò xét một vòng, kinh ngạc phát hiện rương kim loại này ngay cả một khe hở cũng không có.

Chứ đừng nói đến các loại ổ khóa.

Quả thật vô cùng kiên cố!

Vương Trường Sinh nói: “Sư phụ, rương kim loại này sơn trang đúc kiếm chúng tôi không có cách nào mở ra được”.

“Sơn trang đúc kiếm đã nghiên cứu qua tất cả kim loại trên trái đất này, dù là thiên thạch, chúng tôi cũng góp nhặt rất nhiều”.

“Rương kim loại này quá đặc biệt, nhiệt độ cao đến mấy ngàn độ cũng không thể nào hòa tan được nó”.

“Hơn nữa vô cùng cứng rắn, tôi đã dùng qua một vài bảo vật cưỡng ép chém nó, nhưng bảo kiếm cũng gãy…”

Diệp Bắc Minh mặt đầy nghiêm túc.

Lại cẩn thận nghiên cứu một hồi.

Vẫn không phát hiện ra bất kỳ đầu mối nào!

Anh suy tư trong chốc lát, dùng kiếm Đoạn Long chém.

Keng!

Một tiếng giòn dã, rương kim loại giống như đậu hũ, trong nháy mắt bị chém ra.

Vương Trường Sinh không nhịn được liền chửi tục: “Mẹ kiếp! Kiếm Đoạn Long kinh khủng vậy sao?”

Diệp Bắc Minh cũng rất bất ngờ.

Cường độ của kiếm Đoạn Long vượt xa trí tưởng tượng của anh!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giọng điệu khinh thường: “Kim loại cậu có thể nhìn thấy, dưới kiếm Đoạn Long đều là rác rưởi!”

Đáng tiếc Vương Trường Sinh không nghe thấy.

Diệp Bắc Minh không nói gì, không chờ được nhìn sang rương kim loại.

Ngâm trong dung nham mấy nghìn độ hơn hai năm, hy vọng đồ không bị cháy hỏng!

Một chiếc lệnh bài dài bằng bàn tay người trưởng thành xuất hiện trước mắt Diệp Bắc Minh.

Ngoài cái này ra, tất cả trống trơn!

Diệp Bắc Minh nhặt lệnh bài ra khỏi rương kim loại: “Mẹ để lại một tấm lệnh bài?”

Lệnh bài hình dáng phong cách cổ xưa.

Mặc dù chỉ lớn chừng bàn tay, nhưng vô cùng tinh xảo.

Hoa văn và điêu khắc phía trên cũng không giống món đồ thông thường.



Hơn nữa.

Lúc cầm trong tay lại có một cảm giác lạnh như băng!

Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc: “Lạnh?”

Lệnh bài kia ở trong rương kim loại bị nung trong dung nham hơn hai năm, vậy mà vẫn lạnh?”

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đây là kim loại gì vậy?”

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Đây là thép, được coi như là một loại kim loại tương đối tốt”.

“Điểm nóng chảy khoảng hơn 20000 độ, nhiệt độ của dung nham này cũng lắm cũng chỉ mấy ngàn độ, đương nhiên không thể nào hòa tan được nó”.

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Hơn hai chục ngàn?”

“Lệnh bài mẹ tôi để lại rốt cuộc dùng để làm gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp lại: “Ai biết được tâm tư phụ nữ, tạm thời cất đi”.

“Nói cho cậu một chuyện tốt, sâu trong dung nham này có một khóm hỏa liên, ước chừng hơn một nghìn năm”.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh đông cứng: “Hỏa liên?”

“Đúng vậy”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Khoảng chừng 50 mét sâu trong dung nham”.

“Cậu lấy nó ra, trong hơn một ngàn đơn thuốc ở tầng một tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có mười mấy loại có thể dùng hỏa liên để luyện chế”.

“Đến lúc đó cậu tự xem đi”.

Diệp Bắc Minh sợ hết hồn.

50 mét sâu trong dung nham?

Hái một khóm hỏa liên?

Mẹ nó!

Nhiệt độ cao mấy ngàn độ đó!

Người trần mắt thịt nhảy vào, chẳng phải bị thiêu chết sao?

Diệp Bắc Minh không nhịn được trách mắng: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, hái một khóm hỏa liên từ độ sâu dung nham 50 mét, ông cảm thấy cái này có thể sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhàn nhạt nói: “Tất cả đều có thể!”

Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn: “Dung nham sâu 50 mét đấy, là khái niệm gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói ra cách: “Cậu có thể chém tách dung nham, trong thời gian khoảng một giây, hái hỏa liên đi là được”.

“Chém tách dung nham?”

Mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.

Anh giơ kiếm Đoạn Long, hướng về phía dung nham, một kiếm chém ra!

Xích!



Một đường kiếm khí bay vào trong dung nham!

Ầm!

Nham tương sôi trào, quả nhiên hướng tản ra bốn phương tám hướng.

Xuất hiện một đường rãnh lõm xuống!

Nhưng cũng chỉ sâu khoảng một mét.

Chưa đến một giây liền khôi phục như cũ!

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Hỏa liên ở sâu trong 50 mét, một kiếm này của tôi mới chém được một chém!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khinh thường cười lạnh: “Một kiếm không được thì một trăm kiếm, một trăm kiếm không được thì một ngàn kiếm!”

“Một ngàn kiếm không được thì mười ngàn kiếm, mười ngàn kiếm, một trăm ngàn kiếm, một triệu kiếm, mười triệu kiếm!”

“Đương nhiên, nếu cậu muốn từ bỏ, coi như tôi chưa nói gì”.

Tâm thắng bại của Diệp Bắc Minh lập tức bị kích thích!

“Ai nói tôi muốn từ bỏ?”

Diệp Bắc Minh đứng trước hồ dung nham, một kiếm chém xuống!

Soạt!

...

Giờ phút này.

Đỉnh núi Cửu Long, ngoại giới.

Bốn sư tỷ của Diệp Bắc Minh đã tập trung tại đây.

Thập sư tỷ Vương Như Yên.

Cửu sư tỷ hoàng hậu Hồng Đào!

Bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ!

Thất sư tỷ Liễu Như Khanh!

Mỗi người phụ nữ đều có đặc sắc của riêng mình, ai ai cũng nghiêng nước nghiêng thành, hào hoa phong nhã!

Sắc mặt Lục Tuyết Kỳ trắng bệch: “Lục sư tỷ, Ngũ sư tỷ, Tứ sư tỷ, Tam sư tỷ, em đã thông báo cho họ rồi”.

“Nhị sư tỷ, Đại sư tỷ tạm thời không liên lạc được!”

Liễu Như Khanh nhìn ba sư muội, trong mắt đều là tia máu: “Ba vị sư muội, xin lỗi, là chị không bảo vệ tốt sư đệ”.

“Chị đến muộn, người của Cao Đỉnh Thiên khai hỏa núi Cửu Long, toàn bộ đỉnh núi đều bị dọn sạch!!!”

Vương Như Yên xông đến, cắn răng.

Điên cuồng chuyển đá.

Nước mắt trong mắt cô ấy rơi không ngừng: “Không thể nào, sư đệ không thể nào chết! Tuyệt đối không thể nào!”