Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1932: Làm sao có thể!”



Diệp Bắc Minh đang nói chuyện với tháp Càn Khôn Trấn Ngục nên không phản ứng gì!





Người thanh niên của Thiên Sát Môn còn nghĩ Diệp Bắc Minh bị dọa sợ bởi ba chữ ‘Thiên Sát Môn’!



Suy nghĩ kỹ lại cũng phải, không có ai nghe thấy ba chữ Thiên Sát Môn mà không sợ hãi!



Không ai hết!



“Nhóc con, mày nhớ kỹ!”



Giọng của thanh niên Thiên Sát Môn không hề dao động: “Thứ nhất, Thái Dương Tông có thể là thiên hạ đệ nhị sát tông, đệ tam sát tông!”



“Chỉ cần không phải đệ nhất, Thiên Sát Môn chúng tôi cũng không có ý kiến! Duy nhất không thể là đệ nhất!”



“Thứ hai, tất cả người của Thái Dương Tông tự phế võ công, tự chặt một cánh tay!”



“Thứ ba, tông chủ Thái Dương Tông tuyên bố Thái Dương Tông không phải là thiên hạ đệ nhất tông, tự sát tạ tội!”



“Chỉ cần mày làm được ba điều này, tao sẽ quay người đi ngay, coi như chuyện này chưa từng xảy ra!”



“Nếu không, giết!”



Diệp Bắc Minh cười: “Tao cầu được giết đấy!”



“Được, tao đáp ứng cho mày!”



Thanh niên của Thiên Sát Môn gật đầu!



Trong tích tắc, cả bầu trời bỗng biến sắc, một luồng khí tàn sát như con đao bùng phát.



Xoẹt!



Khí tàn sát gần như áp sát cổ họng của Diệp Bắc Minh, lóe lên rồi vụt tắt, nếu không phải anh phản ứng nhanh tránh được đòn này!



Thì chắc chắn sẽ bị một đao lướt cổ họng!



Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc: “Tốc độ nhanh quá!”



Thanh niên của Thiên Sát Môn càng kinh ngạc hơn, tuy hắn chỉ là cảnh giới thần tôn!



Nhưng có hơn năm thần hoàng chết dưới tay hắn!



Một đòn không trúng, lập tức tránh xa!



Bất luận thân thủ của Diệp Bắc Minh thế nào!



Đây cũng xác xuất cao nhất của đòn đầu tiên trong giáo điều của Thiên Sát Môn!



Xác xuất lần thứ hai giảm giá lớn, còn có khả năng sẽ nộp mạng!



Cho nên, thanh niên của Thiên Sát Môn không hề do dự quay người định rời đi!



Diệp Bắc Minh đoán ra suy nghĩ của hắn: “Ha ha, muốn đi hả? Mày cảm thấy có thể không?”



Thanh niên Thiên Sát Môn cười ngạo mạn: “Tao muốn đi, không ai có thể ngăn được tao!”



Liền sau đó!



Soạt! Soạt! Soạt!



Thanh niên Thiên Sát Môn dậm chân, lại bỗng hóa thành mười mấy bóng người giống nhau lân lượt bỏ chạy về mười mấy hướng!



“Chỉ là trò vặt!”



Diệp Bắc Minh lắc đầu, bước ra một bước!



Khi một bóng người trong đó dẫm chân xuống.



Phập!



Cơ thể của thanh niên Thiên Sát Môn đập xuống đất như sao băng!



Bản thể bị đánh trúng, mười mấy phân thân còn lại lập tức tan biến!



“Mày… mày có thể phát hiện ra tao? Làm sao có thể!”



Cuối cùng trên mặt thanh niên Thiên Sát Môn lóe lên tia chấn kinh.



Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Nói đi, rốt cuộc Thiên Sát Môn có nguồn gốc thế nào?”



Thanh niên Thiên Sát Môn cười quỷ dị: “Diệp Bắc Minh, tao chỉ là kẻ giết người cấp thấp nhất trong Thiên Sát Môn!”