“Đồng thời, cũng là chào tạm biệt ông một thời gian!” Trịnh Thiên Quyết lướt nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Cậu nhóc, tôi không hiểu lời của cậu”. Diệp Bắc Minh giải thích: “Tiền bối, tôi nhất định sẽ thực hiện cam kết lời hẹn ngàn năm!” “Nhưng, tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm, tôi đến đây là để đưa mấy người Nhược Tuyết, Hầu Tử đi!” Trịnh Thiên Quyết lắc đầu: “Sợ rằng cậu không đưa bọn họ đi nổi!” Diệp Bắc Minh cau mày: “Chẳng lẽ tiền bối còn cần con tin?” Trịnh Thiên Quyết hừ lạnh lùng một tiếng: “Cậu coi lão phu là người thế nào?” “Tuy lão phu bị nhốt ở đây, nhưng nhìn người rất chuẩn!” “Cho dù phụ nữ và anh em của cậu không ở đây, cậu cũng sẽ đến!” “Thôi vậy, đi theo tôi, cậu tự xem đi!” Nói xong, Trịnh Thiên Quyết dẫn Diệp Bắc Minh đến trước vách đá cao mấy trăm trượng! Vách đá nguy nga, giống như một dãy núi cao chót vót! Hầu Tử đứng im, ngẩng đầu nhìn văn tự trên vách đá! Mặc cho Diệp Bắc Minh hét gọi thế nào, Hầu Tử như không nghe thấy, vẫn luôn đứng ở đó bất động! “Có chuyện gì vậy?” Diệp Bắc Minh ngạc nhiên. Trịnh Thiên Quyết cười: “Nơi này là từng là chiến trường của thần, thứ để lại trên vách đá là truyền thừa của thần!” “Anh em của cậu đã bị nó thu hút, một khi lĩnh ngộ được, bay vút lên trời!” “Bây giờ cho dù cậu dùng mười con bò kéo cậu ta, cậu ta cũng không muốn rời đi!” Diệp Bắc Minh thở nhẹ nhõm: “Thì ra là vậy! Nếu Hầu Tử có cơ duyên lớn, tôi cũng mừng cho anh ta!” “Nhược Tuyết đâu?” “Đi theo tôi!” Trịnh Thiên Quyết quay người đi, một lát sau, hai người đến trước vách núi! Phía trước là vực sâu vạn trượng, Hạ Nhược Tuyết ngồi trên vách núi! Ngôi sao ngập trời tập trung thành ánh sáng sao băng bay đến, hình thành một thanh thần kiếm khổng lồ trên đỉnh đầu của Hạ Nhược Tuyết! “Cô ta đang lĩnh ngộ kiếm ý ngập trời của các thần để lại, bây giờ cậu muốn đưa cô ta đi không?” Diệp Bắc Minh giật khóe miệng. Trịnh Thiên Quyết lại đưa Diệp Bắc Minh đến gặp Thạch Trung Hổ, ông ta đang ngồi thiền trong chiến trường! “Lãnh Thanh Thu đâu?” Diệp Bắc Minh nghi hoặc. “Cô ta hồi phục hình người, hình như có chuyện quan trong đã rời đi rồi”. Diệp Bắc Minh bất lực: “Được thôi, vãn bối cáo từ tại đây, đợi hoàn thành công việc, nhất đinh sẽ thực hiện lời hứa ngàn năm!” Trịnh Thiên Quyết không nhịn đươc nhắc một câu: “Cậu nhóc, lão phu chỉ là cần một người để giải buồn!” “Nếu cậu không có thời gian, lão phu không miễn cưỡng cậu”. “Có điều, lão phu vẫn phải nhắc nhở cậu một câu, Thiên Sát Lệnh không phải trò đùa!” “Tốt nhất cậu điều tra rõ ràng, tại sao Thiên Sát Môn lại phát Thiên Sát Lệnh với cậu!” Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được, vãn bối nhớ rồi”. Đang đinh quay người rời đi.