Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1942: Lửa giận của Thần Quốc Hư Không?



Vương Yên Nhi mau chóng đi đến: “Cậu Diệp muốn đến thế giới Tam Thiên một chuyến, tôi đưa cậu ấy đếntìm cô chính là vì việc này!”





“Thế giới Tam Thiên?”



Sở Dĩnh Nhi suy nghĩ một lát, lập tức gật đầu: “Tôi biết nơi đó, đó là một thế giới cấp thấp!”



“Có lẽ là một thế giới trong vũ trụ, tôi có thể cho người mở một truyền tống trận để anh Diệp đến thế giới Tam Thiên!”



“Có điều, trận pháp chỉ có thể duy trì ba ngày, trong vòng ba ngày, anh Diệp phải quay lại!”



“Nếu không, trận pháp sẽ biến mất, anh Diệp muốn quay lại thì chỉ có thể tự phá mở bức vách không gian rồi!”



“Ba ngày là đủ rồi”, Diệp Bắc Minh gật đầu.



Sở Dĩnh Nhi lấy ra một tấm thẻ bài ngọc, lập tức truyền âm.



Sau đó, hai ông lão cảnh giới thần hoàng xuất hiện.





“Anh Diệp, anh đi theo họ đi”.



“Ba ngày sau anh quay lại, trực tiếp rời đi là được, không cần lộ mặt vì rắc rối không cần thiết!”



“Được!”



Diệp Bắc Minh theo hai ông lão rời đi.



Lúc này Sở Dĩnh Nhi mới thay khuôn mặt: “Yên Nhi, người này khá được đấy!”



Vương Yên Nhi bày vẻ cảnh giác: “Cô muốn làm gì?”



Ánh mắt Sở Dĩnh Nhi lóe lên: “Cô thích anh ta? Nếu cô không thích anh ta, thì tôi lấy thật đấy!”



“Không được!”



Vương Yên Nhi quyết đoán lắc đầu: “Không cho phép cô động vào anh ta!”



Sở Dĩnh Nhi phì cười một tiếng: “Ôi trời, nếu là chị em tốt, thì cùng chia sẻ đồ tốt mà!”



Vương Yên Nhi hoàn toàn hỗn loạn, tay ngọc vỗ lên trán: “Đồ phụ nữ điên khùng nhà cô!”







Sau khi Lâm Trần rời khỏi hoàng cung, cũng không kiềm chế được lửa giận trong lòng.



Phập!



Đập ra một chưởng, tòa giả sơn phía trước lập tức sụp đổ!



“Kẻ nào dám ra tay ở hoàng cung?”, một đám cấm vệ quân xuất hiện.



Kẻ dẫn đầu nhìn thấy là đámngười Lâm Trần, liền ngẩn người: “Cậu Lâm, tôi còn tưởng là khách cơ, thì ra là cậu à?”



“Sắc mặt của cậu không tốt lắm, cậu không sao chứ?”



Lâm Trần lạnh lùng lắc đầu: “Không sao, các anh tiếp tục tuần tra đi”.



Thủ lĩnh cấm vệ quân lướt nhìn Lâm Trần một cái, rồi lại nhìn giả sơn biến thành đống đổ nát: “Chúng ta đi!”



Cấm vệ quân vừa đi, Lâm Trần liền nói ra một câu: “Ba ngày sau là sinh nhật của Dĩnh Nhi, tôi muốn hắn chết trước mặt tất cả mọi người!”



Mấy thanh niên sợ giật mình: “Lâm huynh, huynh điên rồi ư?”



“Nơi này là Thần Quốc Hư Không, dù sao kẻ đó cũng là người đàn ông mà công chúa thích, nếu giết hắn trước mặt nhiều người, sợ rằng nhà họ Lâm khó mà gánh chịu được lửa giận của Thần Quốc Hư Không…”



Lâm Trần cười ngạo mạn: “Lửa giận của Thần Quốc Hư Không? Ha ha!”



“Tôi đã là đệ tử trên danh nghĩa của lão tổ Bích Hỏa, sư phụ đã hứa một khi tôi tiến vào cảnh giới thần hoàng, trực tiếp trở thành đệ tử thân truyền!”



“Thần Quốc Hư Không dám đắc tội với lão tổ Bích Hỏa không?”



“Lão tổ Bích Hỏa…”