Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1952: Cùng sống cùng chết, cùng hưởng vinh nhục



Cả Thái Dương Tông đều vang vọng giọng nói của Diệp Bắc Minh!





Lúc này.



Ánh mắt của mọi người đều rực lửa, người nào cũng vô cùng kích động!



Sáng lập một tông môn vạn kiếp bất diệt ở thần giới, họ nằm mơ cũng không dám nghĩ đến!



Thậm chí, rất nhiều người đến chết cũng không có tư cách vào thần giới!



Hôm nay.



Người đàn ông trước mặt lại làm được!



Đưa bọn họ hết thần giới, một người đắc đạo, chó gà thăng thiên, đúng là như nằm mơ!



“Tôi đồng ý!”





Vạn Lăng Phong khẽ gầm một tiếng: “Tôi sống là người của Diệp soái, chết là ma của Diệp soái!”



“Tiểu đội sát thần đồng ý!”



Hàng chục ngàn người của tiểu đội sát thần cùng trả lời, sóng ấm ngút trời!



Vương Yên Nhi đỏ bừng mắt, chấn kinh nhìn tất cả!

Lúc này, trong lòng cô ta chỉ có một trực giác.



Thế lực sau này của Thái Dương Tông sẽ vượt qua các tông môn như Trấn Hồn Tông, thần cung Lục Đạo, thậm chí sánh ngang với điện Thần Hoàng!



“Tôi đồng ý!”



“Tôi cũng đồng ý!”



Các cô gái Chu Nhược Giai, Tôn Thiến, Ly Nguyệt, Mặc Đình Đình, Sở Sở, Sở Vị Ương, Đế Khởi La, Trần Lê Y trả lời theo.



Nữ hoàng Ly Tố tiến lên một bước: “Bắt đầu từ hôm nay, tộc Tu La là chủng tộc phụ thuộc của Thái Dương Tông!”



“Cùng sống cùng chết, cùng hưởng vinh nhục!”



Chín vị sư tỷ trực tiếp đứng phía sau Diệp Bắc Minh, không cần nhiều lời!



Diệp Bắc Minh thét dài một tiếng: “Được, các vị, bắt đầu từ hôm nay cùng tôi chinh chiến cửu thiên, dẫm bầu trời!”







Cùng lúc đó ở bên ngoài Thái Dương Tông.



Sat thủ số mười bảy mở to con mắt, cô ta đã canh chừng bên ngoài Thái Dương Tông bảy ngày bảy đêm!



Lúc này, số mười bảy không dám tin nhìn cảnh trước mắt: “Diệp Bắc Minh mang theo bên mình một thế giới lớn, bên trong lại có nhiều người như vậy?”



“Không được, phải bẩm báo chuyện này lên cấp trên!”



“Thái Dương Tông hoàn toàn khác với chúng ta tìm hiểu…”



Trong lúc số mười nảy quay người bỏ đi.



Đồng thời khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Mọi người đi thích ứng với thần giới đi, tôi đi rồi sẽ quay về!”







Ở một phân đà của Thiên Sát Môn.



Số mười bảy mau chóng xông và, quỳ một chân trước chiếc bàn ẩn trong bóng tối: “Thượng quan, Thái Dương Tông có thay đổi!”



Bóng người sau chiếc bàn mặc áo choàng đen, cất giọng băng lạnh: “Số mười bảy, nếu không phải từ nhỏ cô đã được Thiên Sát Môn bồi dưỡng!”



“Tôi thực sự nghi ngờ cô đã phản bội, lại đưa kẻ địch đến phân đà!”



Thấp thoáng có thể nghe ra, giọng nói là của một người đàn ông.



“Cái gì?”



Số mười bảy ngẩng đầu, đôi mắt dưới mũ áo choàng chấn kinh: “Làm sao có thể! Trên đường tôi đã thay đổi bảy thân phận, dịch dụng mười ba lần!”



“Cho dù Sát Vương đuổi theo phía sau tôi, cũng chắc chắn không thể tìm được đến đây!”



Người đàn ông áo choàng đen trầm giọng: “Chỉ có một khả năng, thuật truy đuổi của hắn còn khủng bố hơn cô rất nhiều lần!”