Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1954: Tôi không sợ chết!”



Diệp Bắc Minh cười, đuổi theo!





Nngười đàn ông áo choàng đen thấy vậy, quay người tấn coongra một chưởng, một làn sương độc màu đen lập tức tràn ngập cả căn hầm tối tăm: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, thứ này là kịch độc, điện Thần Hoàng đến cũng chết chắc!”



Thiên Sát Môn



“Mày thực sự nghĩ dễ đối phó thế sao?”



“Kịch độc?”



Liền sau đó, trong sương độc vang lên một giọng nói nhàn nhạt.



Chỉ thấy Diệp Bắc Minh chậm rãi đi ra, thậm chí còn thở dài một hơi trước người đàn ông áo choàng đen!



Tất cả sương độc lại bị anh hút vào miệng toàn bộ!



“Mày!”





Đồng tử của người đàn ông áo choàng đen co lại: “Rốt cuộc mày là người hay ma?”



Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Chẳng lẽ tôi vạn loại độc không xâm nhập được cũng phải nói với ông hả?”



Vừa dứt lời, người đàn ông áo choàng đen chỉ cảm thấy hoa mắt!



Bụng đau dữ dội, bò rạp dưới đất như con chó chết!



Một cái chân giáng xuống dậm lên đầu của hắn: “Trả lời câu hỏi của tôi!”



“Đừng giết tôi…”



Người đàn ông áo choàng đen vô cùng sợ hãi: “Tôi nói cho cậu tất cả, Thiên Sát Môn…”



“A, đừng…”



Người đàn ông áo choàng đen ôm đầu, sợ hãi kêu thảm một tiếng!



Phập!



Một tiếng vang lớn, Diệp Bắc Minh nhanh chóng lùi lại, người đàn ông áo choàng đen hóa thành xương máu!



Diệp Bắc Minh cau mày: “Sâu trong thần hồn đã bị người ta hạ cấm chế?”



Anh quay người đến trước một bức tường, lạnh lùng cúi nhìn số mười bảy nằm dưới đất!



Lúc này.



Số mười bảy thoi thóp thở, dưới áo choàng lộ ra một khuôn mặt vừa trằng bệch vừa thanh tú thường xuyên không nhìn thấy ánh mặt trời!



“Cấp trên của cô chết rồi, bây giờ cô là manh mối duy nhất để tôi tìm hiểu Thiên Sát Môn!”



Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng, giống như vang lên từ sâu trong địa ngục: “Nói với tôi tất cả những gì cô biết, tôi có thể tha cho cô một mạng!”



Trong ánh mắt của số mười bảy đầy vẻ lạnh băng: “Tôi không cần anh tha cho tôi, phân đà đã bị diệt!”



“Tất cả mọi người chúng tôi cùng sống cùng chết với phân đà, đây là tín ngưỡng của Thiên Sát Môn!”



“Vậy sao?”



Diệp Bắc Minh cười chế nhạo: “Cấp trên của cô vừa nãy muốn bán đứng cô, tự bỏ chạy một mình?”



“Tín ngưỡng của các cô rẻ mạt thế sao?”



“Anh…”



Sắc mặt của số mười bảy hơi dao động: “Thượng quan là vì bảo vệ bí mật của Thiên Sát Môn?”



Diệp Bắc Minh lộ ra vẻ mặt rất hiểu: “Vậy sao? Hắn vì muốn sống, hình như đã chuẩn bị bán đứng cả Thiên Sát Môn!”



“Chỉ tiếc là, có người đã cấy cấm chế trong thần hồn của hắn!”



“Hừ!”



Số mười bảy hừ lạnh lùng một tiếng, trên khuôn mặt nhuốm máu mang theo vẻ kiên cường: “Bất kể nói thế nào, lòng tàn sát của tôi cũng sẽ không dao động!”



Cô ta còn bổ sung một câu: “Tôi không sợ chết!”



Diệp Bắc Minh nở nụ cười vô hại: “Cô là sát thủ, chẳng lẽ không biết có thứ còn đáng sợ hơn cái chết sao?”