Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 196: Thực lực tăng cao



“Nói thừa!”

“Hỏa liên là dược liệu ngàn năm, cậu mới là võ vương sơ kỳ, đương nhiên hiệu quả rất tốt!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhưng tiếp sau đây, cậu phải cẩn thận”.

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Tại sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười thần bí: “Cậu sẽ sống không bằng chết!”

Vừa dứt lời.

Một tràng bốp bốp bốp vang lên, Diệp Bắc Minh cảm thấy xương cốt toàn thân dương như muốn nổ tung vậy.

Huyết quản và cơ thịt cũng lách ta lách tách vang lên.

Giống như có một luồng năng lượng đáng sợ từ cơ thể của Diệp Bắc Minh phóng ra!

“A!”

Diệp Bắc Minh tức giận thét một tiếng.

Trong đôi mắt đầy tia máu, cảm giác cơ thể sắp nổ tan.

Mẹ kiếp, đúng là sống không bằng chết!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở một câu: “Nếu cậu không cầm cự được thì sẽ bị phế, có thể chống cự được, sức mạnh sẽ nâng cao đến một mức độ đáng sợ!”

“Được, đến đi!”

Diệp Bắc Minh lớn tiếng hét lên.

Cảm giác da thịt rách lìa này khiến người ta mê mẩn.



Cả một ngày một đêm, Diệp Bắc Minh đều ở trong Địa Hỏa Trì.

Mồ hôi trên người anh liên tục bốc hơi.

Đến cuối cùng, Diệp Bắc Minh không thể không uống bù nước.

Nếu không, anh sẽ trở thành cái xác khô!

Cuối cùng, vào buổi trưa ngày hôm sau.

Anh đã thành công, mỗi một phân máu thịt đều tràn đầy sức mạnh!

Cảm giác quá sướng!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Soạt!

Diệp Bắc Minh không giải thích.

Anh động ý niệm, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay.

Chém một đường về phía bể nham thạch phía trước!

Kiếm khí rơi xuống, bể nham thạch bị tách ra, nhìn thẳng được xuống đáy, còn để lại một vết kiếm sâu nửa mét trên nham thạch dưới lòng đất.

Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Trước đây một đòn là tôi có thể đánh ra sức mạnh hai ngàn cân, bây giờ có lẽ phải tăng lên gấp mười lần, một đòn có thể đánh ra khoảng hai mươi ngàn cân”.

Hai mươi ngàn cân!

Là khái niệm thế nào chứ?

Khoảng trên dưới mười tấn.

Bằng trọng lượng một chiếc xe tải chở hàng loại vừa.

Nếu.

Dồn toàn bộ sức mạnh hai mươi ngàn cân này vào trong một nắm đấm.



Rồi đánh ra!

Có thể đấm một người thành sương máu!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu: “Khá được”.

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Chỉ là khá được thôi sao? Sức mạnh hai mươi ngàn cân đấy!”

“Nếu đánh bất ngờ, không dùng đến kiếm Đoạn Long, thì tôi cũng có thể đánh chết võ hoàng bằng một quyền”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nhắc nhở: “Cậu nhóc, đừng quá kiêu ngạo”.

“Cường giả thực sự, một quyền có thể đánh sập cả một tòa núi lớn, một tòa thành”.

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Mạnh đến thế sao?”

“Có còn là người không?”

Diệp Bắc Minh cười không nói gì.

Một lát sau, nó chuyển chủ đề: “Đúng rồi, đường vân sấm sét của đoạn cốt đan mang đến thuộc tính gì cho cậu?”

“Tốc độ!”

“Tốc độ?”

Soạt!

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, bên cạnh nổi lên luồng gió mạnh.

Nhanh như điện giật!



Khi Diệp Bắc Minh đi ra khỏi Địa Hỏa Trì, xuất hiện trên đỉnh của núi Cửu Long.

Nhìn thấy một cô gái đang ngồi dưới ô che nắng.

Vừa uống café, vừa đọc sách.

“Tiểu sư đệ, mau lại đây”.

Liễu Như Khanh cười vẫy tay.

Cô ấy đã cởi chiến giáp, thay bằng trang phục thiếu nữ bình thường, trẻ trung xinh đẹp.

Không ai nghĩ được, đây là Ngọc Diện La Sát khiến các nước Nam Dương đều sợ hãi.

Diệp Bắc Minh cười đi đến: “Thất sư tỷ, các sư tỷ khác đâu?”

Liễu Như Khanh khẽ hừ một tiếng: “Bọn họ biết đệ không sao, đều bận việc, quay về địa bàn của mình rồi”.

“Làm sao?”

“Có thất sư tỷ ở đây, đệ còn nghĩ đến cô gái khác hả?”

Diệp Bắc Minh cười: “Đâu có, thất sư tỷ đừng hiểu lầm”.

“Hừ!”

Liễu Như Khanh kiêu ngạo khẽ hừ một tiếng: “Vậy còn tạm”.

Cô ấy ngả lưng trên ghế, hai chân gác lên đùi Diệp Bắc Minh.

“Ngồi lâu như vậy, chân mỏi chết đi được, mau xoa bóp cho tỷ đi”.

“Đệ kế thừa y thuật của sư phụ, đệ giỏi lưu thông kinh mạch nhất”.

Đôi chân dài.

Trắng nõn.

Không đeo tất.

Làn da không có chút tì vết.

Trắng như sữa bò.



Diệp Bắc Minh bất lực thở dài một tiếng: “Sư tỷ, giữa ban ngày ban mặt…”

Hai chân Liễu Như Khanh gác lên người Diệp Bắc Minh.

Đưa ra một ngón tay thon dài, ra vẻ nữ vương, nâng cằm của Diệp Bắc Minh.

“Được rồi, lúc ở núi Côn Luân, là ai không biết xấu hổ”.

“Trên đỉnh núi tuyết, muốn tắm suối nước nóng cùng tỷ?”

Diệp Bắc Minh ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, sư tỷ, không được nói bừa, đừng bỗng dưng làm vấy bẩn sự trong sạch của đệ”.



Một tiếng sau.

Liễu Như Khanh thỏa mãn nằm bò trên ghế.

Đường cong hình chữ S.

Lộ hết tất cả!

“Tiểu sư đệ, kỹ thuật rất được mà”.

Diệp Bắc Minh tối mặt: “Thất sư tỷ, tỷ không được nói linh tinh”.

“Đệ chỉ lưu thông kinh mạch cho tỷ, không làm gì hết”.

Liễu Như Khanh vươn vai, cười trêu chọc nhìn anh: “Ôi trời, còn sợ thất sư tỷ làm gì đệ hả?”

Diệp Bắc Minh nghiêm mặt.

Anh lật tay, một lệnh bài xuất hiện trong lòng bàn tay.

Chính là lệnh bài được lấy từ chiếc hòm kim loại mà mẹ anh để lại.

“Thất sư tỷ, đừng đùa nữa, tỷ biết thứ này không?”

Liễu Như Khanh tỏ vẻ nghiêm túc, cầm lệnh bài kiểm tra thật kỹ.

Cuối cùng, cô ấy lắc đầu: “Chưa từng thấy, nhưng chất liệu của lệnh bài này rất đặc biệt, tỷ có thể cho người tìm manh mối giúp đệ”.

“Được, vậy phiền thất sư tỷ rồi”, Diệp Bắc Minh cười nói.

Liễu Như Khanh lấy điện thoại ra, chụp lại lệnh bài.

Rồi hai người mới đi xuống núi.

Vừa đến dưới chân núi, Lâm Thương Hải và Vương Trường Sinh xông đến.

“Thiếu chủ!”

“Sư phụ!”

Họ đã đợi ở đây từ lâu.

Trên con đường cái đối diện có người thấy Diệp Bắc Minh đi ra, lập tức gọi điện: “A lô, cô chủ, anh ta ra rồi”.

Tút tút tút!

Chưa đến ba mươi giây.

Điện thoại của Diệp Bắc Minh đổ chuông: “A lô, anh Diệp?”

“Cô Lý, có chuyện gì không?”

Phía bên kia điện thoại là Lý Gia Hinh.

Lý Gia Hinh hơi do dự.

Suy nghĩ một lát, cắn răng nói: “Anh Diệp, trước đây anh nói nợ tôi một ân tình, không biết bây giờ còn tính không?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đương nhiên là có, một lời tứ mã nan truy”.

Lý Gia Hinh nhanh chóng nói: “Nhà họ Lý gặp khó khăn, tôi mong anh Diệp có thể giúp tôi ra tay lần này”.