Nhà họ Vạn. “Đáng chết! Thi thể của lão tổ còn chưa tìm được, tên nhóc này lại còn dám xuất hiện?” Nhà họ Kỷ. “Giết Diệp Bắc Minh, báo thù cho lão tổ!” Nhà họ Ngư. Sau khi Ngư Thất Tình được biết thông tin này, ngạc nhiên đến không khép được miệng. “Lão tổ, anh ta muốn làm gì?” Ngư Thất Tình mặt đầy nghi hoặc: “Anh ta đắc tội với Trấn Hồn Tông, thần cung Lục Đạo, nhà họ Vạn, nhà họ Kỷ, Bá Đạo Thần Hoàng…” “Có lẽ còn chọc cả vào Thiên Sát Môn, tại sao anh ta lại lộ diện ở thành phố Thần vào lúc này?” “Còn mở một y quán, một cửa hàng đan dược?” Lão tổ nhà họ Ngư cau chặt mày, trầm mặc một lát xong nhả ra một câu: “Cậu ta muốn xây dựng chỗ đứng!” “Xây dựng chỗ đứng?” Ngư Thất Tình ngẩn người: “Đã lúc này rồi, không khiêm tốn làm người, lại còn muốn xây dựng chỗ đứng?” “Đúng thế!” Lão tổ nhà họ Ngư gật đầu: “Không phá không lập, tên nhóc này không đơn giản!” “Bao nhiêu nguy hiểm diệt vong như vậy mà cậu ta cũng tránh được, nếu lần này cậu ta bùng nổ nổi tiếng ở thành phố Thần!” “Thực sự thực hiện được thiên hạ đệ nhất y, thiên hạ đệ nhất đan, không chừng Thái Dương Tông thực sự có chỗ đứng rồi!” “Những thế lực này muốn tiêu diệt Thái Dương Tông, sợ rằng không đơn giản như vậy!” Ngư Thất Tình không hiểu: “Lão tổ, chẳng phải ông nói cậu Diệp sẽ chết chắc sao? Thái Dương Tông diệt vong chắc rồi sao?” “Phải, mà cũng không phải!” Lão tổ nhà họ Ngư gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Nếu cậu ta hoàn toàn đứng vững, Thái Dương Tông sẽ như rồng gặp nước!” “Từ đây không thể xử lý!” “Đi, chúng ta cũng đi góp vui!” Hôm đó, thành phố Thần chấn động! Sáng sớm đường phố bên ngoài bị bao vây chật kín, trong ánh mắt rất nhiều võ giả mang theo hàn ý băng lạnh! Nhìn chằm chằm hai cánh cửa trước mặt! Nếu không phải vì quy tắc của thành phố Thần, sợ rằng những người này sớm đã xông vào cắn xé Diệp Bắc Minh rồi! Vương Yên Nhi nhìn qua khe cửa thấy bên ngoài người đông nghìn nghịt, mổ hồi to bằng hạt đầu không ngừng chảy xuống! “Cậu… cậu Diệp, bên ngoài nhiều người đến quá…” “Cậu nên nghe tôi, không nên dùng tấm biển như này…” Trong lòng Vương Yên Nhi áp lực cực lớn! Nếu ngày đầu tiên khai trương đã không trụ nổi, tất cả sẽ đều tốn công vô ích! Diệp Bắc Minh ngồi trên ghế thái sư, mấy vị sư tỷ xếp thành hàng dài! Các cô gái phong tình đứng phía sau anh, giống như từng cô vợ nhỏ kiều diễm! Diệp Bắc Minh bình thản: “Đã muốn làm, thì phải làm thật vang dội!” “Chỉ cần hôm nay chúng ta đứng vững thành công, sau này không ai có thể lay động được căn cơ của Thái Dương Tông chúng ta!” “Đã đến giờ, chín vị sư tỷ, cùng đệ mở cửa kinh doanh nào!” “Được!” Chín người cùng cười. Vương Yên Nhi đội áp lức ngút trời, chậm rãi mở hai cánh cửa. Vù! Con phố bên ngoài vốn ồn ào, lập tức im lặng như tờ! Tất cả mọi người đều yên lặng, nhìn chằm chằm hai cánh cửa mở ra! Liền sau đó, chỉ thấy một thanh niên chậm rãi đi ra! Phía sau người thanh niên là chín cô gái tuyệt sắc! Người nào cũng nghiêng nước nghiêng thành, chim sa cá lặn!