“Chỗ tôi có một bệnh nhân, nếu cậu không chữa được cho hắn thì sao?” Liễu Như Khanh tiến lên một bước cười lạnh lùng: “Chỉ cần không phải là bệnh đã được công nhận chết chắc, tiểu sư đệ của tôi đều có thể chữa được!” “Nếu ông tìm đến một người chắc chắn sẽ chết, chẳng lẽ chúng tôi cũng phải cứu sống?” Kim Qua cười lắc đầu: “Lão phu là trưởng lão của Trấn Hồn Tông, đương nhiên sẽ không làm chuyện như vậy!” “Bệnh nhân mà tôi đưa đến, chắc chắn có thể chữa được!” “Chỉ là không biết y thuật của tên nhóc này có được hay không!” Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt bình tĩnh: “Chỉ cần không phải là người chắc chắn sẽ chết, Diệp Bắc Minh tôi có thể cứu được!” “Đợi đã!” Kim Qua lắc đầu. “Ông còn có vấn đề gì?” Diệp Bắc Minh cau mày. Trong ánh mắt Kim Qua lóe lên tia lạnh: “Diệp tông chủ, nếu cậu thua, chỉ dỡ tấm biển hiệu có phải quá lợi cho cậu không!” “Chi bằng chúng ta đánh cược thêm, thế nào?” Diệp Bắc Minh nhìn ông ta: “Ông muốn cược thế nào?” Đôi mắt Kim Qua trầm xuống, nhả ra hai chữ: “Cược mạng!” “Nếu lão phu thua, mặc cho Diệp tông chủ lấy đi mạng của lão phu!” “Nếu Diệp tông chủ thua, hy vọng Diệp tông chủ tự vẫn trước mặt tất cả mọi người, và giao ra tất cả xương chí tôn trong cơ thể!” “Cái gì?” Vẻ mặt chín vị sư tỷ thay biến sắc: “Tiểu sư đệ, đừng đồng ý với ông ta!” Vương Yên Nhi gật đầu theo: “Cậu Diệp, kẻ này không có ý tốt, chẳng may ông ta mang đến một kẻ bệnh kỳ lạ cực kỳ hiếm thấy thì làm thế nào?” “Diệp Bắc Minh, vậy mà đã sợ rồi à? Nếu cậu không được thì đóng cửa cút đi!”, Kim Qua tỏ vẻ mặt khiêu khích. Diệp Bắc Minh cười: “Được, chúng ta cược mạng!” “Tiểu sư đệ…” Chín vị sư tỷ và Vương Yên Nhi kinh sợ. Đồng tử của mọi người co lại, chơi lớn quá rồi! “Lão tổ, ông nói xem cậu Diệp có hy vọng chiến thắng không?”, Ngư Thất Tình hỏi. Lão tổ nhà họ Ngư suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Không biết! Nhưng tôi đã tìm hiểu lão quái Kim Qua, kẻ này tâm tư rất nặng!” “Không nắm chắc phần thắng thì sẽ không mang tính mạng của mình ra mạo hiểm…” “Đưa hắn lên đây!”