Viên trưởng lão khiêu khích nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, cậu dám chấp nhận điều kiện cược của Trấn Hồn Tông chúng tôi không?” Diệp Bắc Minh tỏ vẻ khó xử: “Như vậy không hay lắm nhỉ? Đây là trận cược của tôi và tiền bối Cuồng Đan!” Chín vị sư tỷ thấy vậy, liền che miệng cười thầm. Tiểu sư đệ lại xấu xa rồi! Viên trưởng lão cười đầy thâm ý: “Làm sao, cậu không dám ư?” “Xem ra thiên hạ đệ nhất đan này chỉ là hư danh!” Diệp Bắc Minh giả bộ nín đỏ mặt, đang định đồng ý. Vương Yên Nhi không hiểu rõ, không nhịn được xông đến: “Cậu Diệp, đừng hành động theo cảm tính!” “Tôi biết cậu không nắm chắc phần thắng, đồng ý với ông ta ngược lại sẽ tăng thêm áp lực tâm lý cho cậu!” Viên trưởng lão thấy vậy định thêm ngọn lửa: “Ha ha ha, tôi thấy cậu là không dám đấy!” “Ai nói tôi không dám?” Diệp Bắc Minh đỏ con mắt: Tôi đồng ý với điều kiện cược của ông!” “Ấy…” Lời vừa được nói ra, trong đám đông vang lên tiếng suýt xoa! Lão tổ nhà họ Ngư thở dài một tiếng: “Ầy, vẫn còn quá trẻ, không chịu nổi đả kích!” Ngư Thất Tình lắc đầu: “Việc này lại rất phù hợp với tính cách của anh ta, tiếc là…” Phía sau đám đông, đôi mắt đẹp của Sở Dĩnh Nhi lóe lên: “Sao mình cứ cảm thấy anh ta không có ý tốt?” “Đợi đã!” Viên trưởng lão định rèn sắt nhân lúc còn nóng! Diệp Bắc Minh đỏ con mắt: “Ông còn muốn thế nào?” Viên trưởng lão cười, quay đầu nhìn sang người của các tông môn khác: “Các vị, chẳng lẽ các vị không muốn cược sao?” Liền sau đó. Một ông lão của Độn Thế Thần Tông tiến lên một bước: “Độn Thế Thần Tông cũng nguyện dùng lợi ích mười năm của tông môn, cược lấy xương Chí Tôn!” Tiếp đó. Một bà lão của Thất Tinh Các gật đầu: “Thất Tinh Các tham gia đánh cược, giống với Trấn Hồn Tông và Độn Thế Thần Tông!” “Thần cung Lục Đạo tham gia đánh cược! Cũng như vậy!” “Nhà họ Vạn tham gia đánh cược, cũng như vậy!” “Nhà họ Kỷ tham gia đánh cược, cũng như vậy!” Mấy nhà vội vàng bước ra, chỉ sợ muộn hơn người khác một bước! Diệp Bắc Minh giật khóe miệng, mọi người còn tưởng anh đã sợ! Trên thực tế là anh đang kích động! Người tốt, Viên trưởng lão đúng là người tốt! Lần này, Thái Dương Tông không cần phai lo mấy chục năm rồi! “Đừng lãng phí thời gian nữa!”, Cuồng Đan khẽ quát một tiếng. Trận đấu bắt đầu! Chỉ thấy Cuồng Đan nhẹ nhàng giơ tay, một chiếc đỉnh đan cổ xa xung quanh có chớp điện màu xanh làm vờn quanh bay ra từ trong chiếc nhẫn trữ vật! “Đỉnh Thiên Lôi? Vật này lại ở trong tay Cuồng Đan!”