Một tiếng vang trầm bức, đỉnh Thái Cực ầm ầm mở ra!
Không hề có dị tượng, cũng không hề có thay đổi!
Diệp Bắc Minh giơ tay lên tóm, một viên đan dược đen xì từ từ bay ra, lơ lửng trên không trung!
Mọi người sững sờ!
Sau đó.
“Ha ha ha…”
Cả hội trường cười ồ lên!
Viên trưởng lão cũng không đứng thẳng lưng nổi: “Diệp Bắc Minh… cậu… ha ha ha…”
“Cậu đúng là muốn tôi cười chết hả!”
“Viên đan dược này không hề có hương thơm, đen xì xì thì cũng thôi đi, bên trên lại còn chẳng có một đường vân đan nào!”
“Rốt cuộc cậu đang giả bộ thâm trầm gì chứ? Làm sao cậu so được với tiền bối Cuồng Đan! Hả?”
Cuồng Đan cũng tỏ vẻ mặt thất vọng, lắc đầu: Vậy mà tôi lại rất nghiêm túc, thôi vậy”.
Quay người bỏ đi.
Viên trưởng lão quát lớn một tiếng: “Diệp Bắc Minh, cậu còn đợi cái gì? Mau giao xương chí tôn ra!”
“Những người này có mắt không tròng thì cũng thôi đi, không ngờ ông được gọi là Cuồng Đan, lại cũng không có kiến thức!”, giọng của Diệp Bắc Minh vang lên.
Cuồng Đan dừng bước chân: “Cậu nói gì?”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng, chẳng thèm giải thích.
Lúc này Cuồng Đan mới nhìn lại viên đan dược màu đen mà Diệp Bắc Minh luyện chế.
Đột nhiên.
Đồng tử của Cuồng Đan co lại: “Chẳng lẽ…”
Soạt!
Tàn ảnh vụt lên, lập tức xuất hiện trước viên đan dược đen xì đó!
Chỉ là nhìn một cái!
Cơ thể không nhịn được run lên!
“Tiền bối Cuồng Đan làm sao vậy?”
Mọi người cũng không thấy không đúng.
Liền sau đó.
Thụp!
Cuồng Đan trực tiếp quỳ xuống đất!
“Việc này…”
“Tiền bối Cuồng Đan, sao ông lại quỳ…”
Viên trưởng lão kinh ngạc há hốc miệng.
Các trưởng lão của tông môn khác cũng nhướn lông mày, cảm thấy sự việc không đúng!
Vẻ mặt Ngư Thất Tình biến sắc: “Lão tổ, thế này là sao?”
Lão tổ nhà họ Ngư lắc đầu: “Việc này… bản lão tổ cũng không nhìn ra…”
“Đan mạc… đan mạc trong truyền thuyết!”
Cuồng Đan đỏ bừng đôi mắt, giọng khàn khàn.
Lập tức giống như già đi mười tuổi, ông ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Cậu… cậu làm được bằng cách nào?”