Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1986: Vượt qua số lượng này chính là muốn chết.





Thanh niên vừa rồi lên tiếng hỏi tên là Từ Tử Lâm.



Một thanh niên khác hơi mập tên là Trương Đạc.



Về phần cô gái kia, nếu như Diệp Bắc Minh ở đây nhất định sẽ nhận ra cô ấy!



Nguyễn Thanh Từ!



Lúc này trong lòng Nguyễn Thanh Từ đã sớm nổi lên sóng to gió lớn: "Không ngờ sau khi cậu Diệp tiến vào Thần Giới, thế mà lại tạo ra danh tiếng lớn như thế! Còn chiếm được hơn một trăm khúc xương Chí Tôn!"





"Lúc trước không phải trong cơ thể anh ấy chỉ có một khúc xương Chí Tôn sao?"



Nghĩ tới đây.



Trong lòng Nguyễn Thanh Từ có một cảm giác vô cùng khó tả!







Giống như trở lại hôm đó...



Nghĩ đến đây, gương mặt xinh đẹp của Nguyễn Thanh Từ đỏ lên!



Đột nhiên, một thanh niên trầm mặc ít nói cõng một thanh cổ kiếm bên cạnh mở miệng: "Từ, cô sao vậy? Không thoải mái sao?"



"Hả?"



Nguyễn Thanh Từ kịp phản ứng, liền vội vàng lắc đầu: "Anh Đường Hạo, tôi không có không thoải mái".



Đường Hạo gật đầu: "Nếu có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói cho tôi biết".



"Được!"



Nguyễn Thanh Từ gật đầu.



Ngụy Thương Lan phát hiện ra lúc Đường Hạo nói chuyện, tư thế ngồi của Từ Tử Lâm và Trương Đạc đều vô cùng ngay ngắn!



Bốn người này đều đến từ điện Thần Hoàng!



Ngoại trừ Nguyễn Thanh Từ ra, ba người đều là cảnh giới Thần Hoàng!



Trẻ tuổi như vậy mà đã là cảnh giới Thần Hoàng!



Kinh khủng!



Tuyệt đối kinh khủng!



Trương Đạc cầm một cái chân giò lên gặm: "Xương Chí Tôn chẳng có gì ghê gớm cả, trong cơ thể tôi cũng có ba khúc đây!"



"Cái gì? Trong cơ thể của cậu Trương cũng có xương Chí Tôn!", Ngụy Thương Hải hít sâu một hơi!



Đám tông chủ còn lại cũng kinh ngạc nhìn qua, suýt nữa thì cắn phải lưỡi!



Trương Đạc rất hài lòng với phản ứng khiếp sợ của mọi người: "Đối với mấy người mà nói, xương Chí Tôn có lẽ rất có giá trị!"



"Nhưng đối với điện Thần Hoàng mà nói, xương Chí Tôn thật sự không tính là gì cả!"

"Chỗ rèn luyện của điện Thần Hoàng chúng tôi là chiến trường của các vị thần thượng cổ, khắp nơi đều có thi cốt của thần..."



Từ Tử Lâm lập tức ngắt lời: "Trương Đạc, chớ nói nhảm!"



Trương Đạc lúc này mới kịp phản ứng, lắc đầu cười: "Tóm lại chỉ có một câu, xương Chí Tôn đối với chúng tôi mà nói cũng không phải là thứ hiếm có! Ngược lại, cũng không phải là càng có nhiều xương Chí Tôn càng tốt!"



"Thứ này ở trong cơ thể người, cần dùng rất nhiều thần lực để nuôi dưỡng!"



"Mặc dù càng có nhiều xương Chí Tôn, lực lượng bản thân sẽ càng nhiều! Nhưng nhiều lực lượng cũng không có nghĩa là lực lượng cường đại, nói không chừng còn trở thành một loại vướng víu!"



"Khoảng mười khúc xương Chí Tôn là số lượng tốt nhất, vượt qua số lượng này chính là muốn chết..."



Ngụy Thương Hải nhíu mày: "Sao có thể? Không phải càng có nhiều xương Chí Tôn sẽ càng tốt sao?"



Bạch tông chủ của Độn Thế Thần Tông cũng gật đầu: "Xương Chí Tôn là thần cốt mà các vị thần thượng cổ để lại sau khi ngã xuống, càng có nhiều vật này thì thực lực phải càng mạnh chứ!"



"Khí tức cảnh giới mà tên nhóc Diệp Bắc Minh để lộ ra mới chỉ là cảnh giới khí Hư Thần, so sánh với chúng tôi đơn giản là cách xa vạn dặm!"


"Thế nhưng tên nhóc này lại có thể giết được cảnh giới Thần Tôn đỉnh phong, quá kinh khủng, nhất định là tác dụng của xương Chí Tôn!"