Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 200: Tầng thứ hai tháp Càn Khôn Trấn Ngục



Soạt!

Một luồng gió mạnh cuốn lấy võ đài, gò má một vài nhà giàu cách võ đài tương đối gần bị quệt qua gây đau đớn.

Uy lực của một đao này kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ!

Tốc độ đao rất nhanh.

Kỷ lục cao nhất của Yagyu Ittou Mamoru là một giây chém ra 29 nhát đao!

Loại tốc độ này.

Diệp Bắc Minh vốn không thể nào phản ứng kịp.

“Chết đi!”

Chữ ‘đi’ vừa dứt, tiếng ‘răng rắc’ giòn dã truyền tới.

Diệp Bắc Minh tiện tay túm cổ tay của Yagyu Ittou Mamoru, con mẹ nó một đao này lại không thể nào chém xuống?!!!

Cho dù ông ta dùng sức như thế nào.

Một tay của Diệp Bắc Minh giống như kìm nhổ đinh, không lay chuyển chút nào.

“Mày…”

Yagyu Ittou Mamoru ngơ ngác, con ngươi co thắt kịch liệt.

Diệp Bắc Minh cười nhạt: “Hai mươi ba năm trước, phòng đấu giá Sotheby's ở Giang Nam”.

“Các người liên thủ ra tay với một người phụ nữ, có ấn tượng không?”

Con ngươi Yagyu Ittou Mamoru chấn động, ngược lại hít một hơi khí lạnh: “Rít!”

Ông ta thông minh đến mức nào.

Lập tức đoán ra thân phận của Diệp Bắc Minh!

“Người phụ nữ kia… mày là con trai của bà ta?”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Chúc mừng ông, đáp án chính xác”.

Anh túm lấy cánh tay của Yagyu Ittou Mamoru, coi như chó chết, dùng sức ném!

Rầm!

Cơ thể Yagyu Ittou Mamoru hung hăng đập vào võ đài.

Lôi đài lập tức đập thành cái hố hình người!

Yagyu Ittou Mamoru nổ chết tại chỗ, thi thể khảm vào trong võ đài, lõm xuống rất sâu.

Tất cả mọi người toàn thân run rẩy, da đầu tê dại!

Đây là người sao?!!!

Diệp Bắc Minh không để ý đến ánh mắt khiếp sợ của mọi người, nhàn nhạt nói: “Cô Lý, ân tình đã trả cô, cáo từ”.

Xoay người rời đi.

Để lại mọi người phía sau lưng hiện lên vẻ kinh sợ!

Ba giây sau.

Ầm!

Hiện trường bùng nổ, hoàn toàn sôi sùng sục.

Ba anh em nhà họ Lý sắc mặt trắng bệch.

Khóe mắt Kimura Suke liên tục giật giật, ngược lại hít một hơi lạnh.



Bóng dáng Diệp Bắc Minh in sâu vào trong đầu ông ta!

Diệp Bắc Minh đi ra phía ngoài nhà họ Lý.

Lúc ra cửa, anh gặp phải một đôi nam nữ trẻ tuổi.

Nam cao một mét tám.

Tướng mạo anh tuấn, vênh váo nghênh ngang!

Cô gái eo thon, ngực nhô cao.

Khuôn mặt xinh đẹp, giữa vùng trán mang vẻ kiêu ngạo!

Diệp Bắc Minh mặt đối mặt với bọn họ, không ai có ý nhường đường.

Cô gái kia nhướng mày, dùng ánh mắt tỏ ý Diệp Bắc Minh ‘nhường đường’.

Diệp Bắc Minh không phản ứng.

“Hừm!”

Cậu thanh niên kia hừm lạnh, lập tức qua đụng độ Diệp Bắc Minh.

Ầm!

Cách Diệp Bắc Minh còn nửa mét, một luồng nội kình mạnh mẽ bộc phát ra!

Diệp Bắc Minh ngay cả tay vẫn chưa đưa ra, dựa vào nội lực đánh bay cậu thanh niên ra ngoài.

“Anh!!!”

Cô gái căm tức nhìn theo bóng lưng Diệp Bắc Minh, nhưng Diệp Bắc Minh vẫn không dừng bước, rời khỏi nhà họ Lý.

Lâm Thương Hải và Vương Trường Sinh vội vã đuổi theo.

Cô gái không có thời gian quan tâm mấy thứ này, vội vàng xông đến bên cạnh cậu thanh niên: “Em trai, em có sao không?”

“Phụt!”

Cậu thanh niên phun ra một ngụm máu tươi, ôm ngực: “Gãy… gãy xương sườn…”

Cô gái tức giận hét lên như sấm: “Em trai, chị mặc kệ hắn là ai, nhà họ Tiêu Cổ Võ chúng ta sẽ không buông tha cho người này đâu!”

Gia tộc Cổ Võ từ bao giờ phải chịu thua thiệt vậy?

Lại còn ở xã hội bình thường!

...

Ra khỏi nhà họ Lý.

Diệp Bắc Minh dừng bước: “Vương Trường Sinh, có chỗ nào yên tĩnh không, tôi muốn bế quan!”

Vương Trường Sinh trả lời: “Thầy à, tôi còn có mấy căn biệt thự ở vịnh nước cạn”.

“Đi, đi vịnh nước cạn”.

Diệp Bắc Minh không phí lời.

Ba người chạy đến vinh nước cạn bằng tốc độ nhanh nhất.

Đi vào một căn biệt thự lớn năm tầng độc lập.

Diệp Bắc Minh bảo hai người đứng canh bên ngoài.

Một mình đi vào đại sảnh.

Ngồi xếp bằng xuống.



Vù!

Hình ảnh trước mắt thay đổi.

Lập tức hiện lên cảnh tượng bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Vì lúc ở nhà họ Lỳ, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở Diệp Bắc Minh, bởi vì thực lực của anh đã đề thăng, có thể tiến vào tầng thứ hai tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Cho nên.

Diệp Bắc Minh mới gấp gáp rời đi như vậy!

Anh đến trước của lớn tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Chìa tay đặt trên cửa, cửa lớn ầm ầm mở ra.

Tầng một vốn chỉ có ba bệ đá, trong góc bỗng xuất hiện thêm một cầu thang đi lên tầng hai.

Diệp Bắc Minh leo lên tầng hai.

Vẫn là ba sân thượng nhô ra.

Đi tới sân thượng đầu tiên.

Một quyển sách xuất hiện trước mắt anh.

“Kinh Lôi Trảm?”

Diệp Bắc Minh đọc ba chữ trên bìa sách.

Mở trang thứ nhất.

Con ngươi co lại kịch liệt!

“Mẹ nó, võ kỹ cấp Thần thượng phẩm!”

Diệp Bắc Minh hít một hơi khí lạnh.

Cấp bậc võ kỹ chia thành Thiên Địa Huyền Hoàng!

Từ cao xuống thấp.

Phẩm cấp chia thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm.

Võ giả bình thường có được một quyển võ kỹ cấp Hoàng, có thể hưởng thụ được cả đời.

Có võ kỹ cấp Huyền, có thể thành lập gia tộc võ đạo!

Võ kỹ cấp Địa vô cùng hiếm có.

Võ kỹ cấp Thiên ít lại càng ít, có lẽ chỉ có võ giả cấp Võ Tông trở lên mới có thể tạo ra võ kỹ cấp Thiên!

Hồi còn tập võ ở núi Côn Luân.

Thứ Diệp Bắc Minh học đều là võ kỹ cấp Thiên!

Nhưng cũng chưa từng thấy một quyển võ kỹ cấp Thần!

Tầng thứ hai tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại có một quyển võ kỹ cấp Thần?!!!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh nóng như lửa: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Kinh Lôi Trảm này thật sự là võ kỹ cấp Thần?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhàn nhạt trả lời: “Nói nhảm, bổn tháp Trấn Ngục cho tới bây giờ chưa từng lừa gạt người khác”.

Diệp Bắc Minh kích động: “Võ kỹ cấp Thần có hiệu quả gì?”

“Cậu tự thử đi, giải thích cũng vô ích, bản thân tự lĩnh hội mới là thật”.

“Được! Để tôi thử chút”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.