Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Thằng nhóc, nơi thí luyện này rất lớn!"
"Nói đây là nơi thí luyện, nhưng tôi lại cảm thấy nó càng giống một thế giới đã bị hủy diệt hơn!"
"Cái gì?"
Diệp Bắc Minh sửng sốt!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục nói: "Bản tháp đã tìm kiếm một lượt, phát hiện thế giới này có ít nhất một nghìn di tích được trận pháp bảo vệ!"
"Còn có một số yêu thú, ma thú cực kỳ khủng bố, lợi hại!"
Khi màn đêm buông xuống, Đường Hạo dừng lại.
Mệnh lệnh Trương Đạc đốt lửa trại, mấy người ngồi bên đống lửa nghỉ ngơi!
Từ Tử Lâm chỉ vào Diệp Bắc Minh: "Này, đêm nay cậu gác đêm, bây giờ lập tức đi tuần tra!"
Diệp Bắc Minh cau mày: "Tại sao lại là tôi?"
Trương Đạc đập mạnh ấm nước trong tay xuống đất: "Thằng nhóc này, nếu không phải cậu thì lẽ nào là tôi sao?"
"Nếu không phải dọc đường đi có chúng tôi bảo vệ, cậu có tin là đám người Vệ Tể, Chu Nhã, Cao Bằng lập tức xông đến, khiến cậu chết không có chỗ chôn hay không?"
Vẻ mặt của Từ Tử Lâm thiếu kiên nhẫn: "Giải thích với cậu ta nhiều như vậy làm gì? Còn không mau đi tuần tra!"
Diệp Bắc Minh xoay người rời đi: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú!"
"Cậu Diệp, nơi thí luyện vào ban đêm rất nguy hiểm..."
Nguyễn Thanh Từ hét lên, Diệp Bắc Minh sớm đã biến mất không dấu vết.
Trương Đạc tức giận chửi rủa: "Mẹ kiếp, tôi chỉ nhìn gương mặt của thằng nhóc này đã thấy khó chịu!"
"Nếu không phải Độc Cô tiền bối ra lệnh bảo vệ tên rác rưởi này, ông đây đã là người đầu tiên giết chết cậu ta!"
Từ Tử Lâm gật đầu: "Đúng vậy, cậu ta là cái thá gì chứ, cũng không nhìn xem một chút thực lực chính mình, lại dám trêu chọc lão tổ Bích Hỏa!"
Ánh mắt của Đường Hạo lạnh băng: "Đừng gây chuyện!"
"Nhất định phải tìm thấy cỏ Long Chi, nhân sâm Hoàng Huyết, đây là những vật mấu chốt để sư phụ tiến vào Tổ Cảnh!"
"Nếu có ai dám để cho chuyện này xảy ra sai sót gì, chết!"
Từ Tử Lâm và Trương Đạc rụt cổ một cái, không dám nói thêm gì nữa.
Đường Hạo nhìn về phương hướng Diệp Bắc Minh rời đi: "Trương Đạc, anh đi xem! Dù sao sư phụ đã nói, chúng ta không thể để tên nhóc này chết được!"
"Vâng!"
Trương Đạc có chút buồn bực, đứng dậy, đuổi theo hướng Diệp Bắc Minh.
Sau khi rời khỏi đám người Đường Hạo, Diệp Bắc Minh lấy ra nhẫn chứa vật của Lạc Khuynh Thành!
Anh mở ra xem.
Bên trong là một tấm bản đồ cổ!
Ngoài ra còn có một dòng chữ đẹp: "Vị trí của cỏ Long Chi, nhân sâm Hoàng Huyết được đánh dấu trên bản đồ. Ít nhất phải tìm được một gốc!"
"Mang nó về, trả lại thần hồn của đại sư tỷ cậu!"
"Di tích có thể thăm dò, nguy hiểm tự chịu!"
Cộc, cộc, cộc!
Đột nhiên, xung quanh vang lên tiếng bước chân thanh thúy!
Giây tiếp theo, một tiếng cười lạnh lẽo truyền đến: "Haha, anh nói cậu ta là thật sự ngu ngốc hay là thiểu năng vậy? Cứ đi theo đội của Đường Hạo không phải tốt hơn sao?"