Sau lưng truyền tới một giọng nói âm u lạnh lẽo: "Khặc khặc khặc, thằng rác rưởi cậu thực ra cũng có chút bản lĩnh!"
"Chỉ tiếc cậu đắc tội lão phu, lão phu đã thề nhất định sẽ làm cho cậu hối hận từng đắc tội lão phu!"
"Bây giờ tự cậu quỳ xuống, hay là để lão phu tự mình ra tay chứ?"
Cô gái áo lam quay đầu nhìn!
Một lão già có khuôn mặt già nua, cầm quải trượng có khắc đầu rắn trong tay xuất hiện!
Lão tổ Bích Hỏa!
Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua phía điện Thần Hoàng: "Tiểu Tháp, ông cảm thấy có thể đánh giết lão tổ Bích Hỏa ở chỗ này không?"
Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Tôi đề nghị cậu nên cách điện Thần Hoàng xa một chút, trong bóng tối ít nhất có bảy tám Thần Hoàng đang chú ý nơi này!"
Thấy Diệp Bắc Minh nhìn về phía điện Thần Hoàng.
Lão tổ Bích Hỏa cười: "Thằng nhóc, đừng có nhìn!"
"Không một ai đến cứu cậu đâu!"
Diệp Bắc Minh trực tiếp xoay người rời đi!
"Muốn chạy? Có thể sao?"
Lão tổ Bích Hỏa hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng đuổi theo!
Phía điện Thần Hoàng xuất hiện mấy bóng người.
Một người trong đó là sư phụ của Vương Yên Nhi, một người mẹ của Nguyễn Thanh Từ, một người khác là ông nội của Trương Đạc!
"Còn biết chạy, không ngốc!"
"Lão tổ Bích Hỏa tự mình đuổi giết, cậu ta chết chắc rồi!"
"Tất cả trở về đi thôi, không có gì bất ngờ cả..."
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh lao thẳng tới nơi cách xa ba trăm dặm, trực tiếp trốn vào chỗ sâu trong một khu rừng rậm nguyên thủy!
Lão tổ Bích Hỏa đuổi theo phía sau, giọng nói âm u lạnh lẽo không ngừng vang lên: "Thằng rác rưởi nhỏ tiếp tục chạy đi! Lại chạy nhanh nữa lên, lão phu rất hưởng thụ cảm giác đuổi giết như thế này!"