Đường Hạo nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy truyền âm. Giọng nói run rẩy của Lão Quỷ vang lên: "Ngưng đọng thời gian! Đây là ngưng đọng thời gian!" "Xem ra ông cũng có chút kiến thức!" Giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên. Trong không gian và thời gian tĩnh lặng, vô cùng đột ngột, quỷ dị và dọa người! "Anh!" Đồng tử Đường Hạo co rụt lại, hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh: "…Anh nghe được cuộc trò chuyện giữa tôi và Lão Quỷ? Sao có thể như thế được!" Hai người trao đổi thông qua truyền âm, sao Diệp Phong có thể nghe thấy được! Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Anh không cần phải biết!" Một bước đi đến trước mặt Đường Hạo, giơ tay về phía đan điền của Đường Hạo và nắm lấy! Xẹt! Trực tiếp xuyên thấu đan điền! "A…" Sắc mặt của Đường Hạo lập tức tái nhợt, đau đớn điên cuồng kêu thảm thiết: "Đan điền của tôi, ôi không! Đan điền của tôi đã bị phá hủy!" "Lão quỷ, giết anh ta! Giết anh ta cho tôi!" Một giây kế tiếp. Một cảnh tượng khiến Đường Hạo càng tuyệt vọng hơn xuất hiện! Chỉ thấy. Diệp Bắc Minh lại từ trong đan điền của anh ta lấy ra một tòa nhà quỷ màu đen hung dữ: "Tiểu Tháp, cắn nuốt nó đi!" Một sức mạnh tấn công tới! "A! Đừng, đại nhân, tôi biết lỗi rồi..." Tiếng kêu thảm thiết của Lão Quỷ phát ra từ ngôi nhà quỷ, đột nhiên im bặt! Ngôi nhà quỷ màu đen trong tay biến thành một vật thể trong suốt! Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc: "Tiểu Tháp, đây là thứ gì vậy?" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Vật này tên là tảng đá Hư Không, thần hồn vừa rồi của ông ta chắc hẳn đến từ Thần Quốc Hỗn Độn!" "Vật này ẩn chứa năng lượng cực lớn, trước hết cứ thu hồi nó đã, sau này tìm cơ hội cắn nuốt!" "Được!" Diệp Bắc Minh đặt tòa nhà quỷ trong suốt vào chiếc nhẫn chứa vật, nhìn về phía Đường Hạo. Giờ phút này. Tòan thân Đường Hạo run rẩy, mồ hôi trên người tuôn ra như thác nước: "Anh… Rốt cuộc anh là ai?" Anh ta có được như ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào sự giúp đỡ của Lão Quỷ! Vậy mà Lão Quỷ lại dễ dàng chết trong tay của Diệp Bắc Minh, thậm chí ngay cả cơ hội ra tay cũng không có, thật quá đáng sợ! Vào lúc này. Tất cả những kiêu ngạo trong lòng Đường Hạo đều bị nghiền nát! Diệp Bắc Minh mỉm cười đầy ẩn ý: "Tôi chính là “thằng nhóc”, “con kiến” trong miệng anh đấy!" Sắc mặt Đường Hạo xám như tro tàn, quỳ xuống đất: "Anh Diệp, tôi sai rồi… Cầu xin anh tha mạng cho tôi..." Ngưng đọng thời gian đã bị giải trừ! "Đường Hạo quỳ xuống?"