Hai viên đan dược chui vào trong miệng của Vương Yên Nhi và Tiêu Tiêu.
Lúc đan dược vào miệng, một dòng khí nóng từ cơ thể chảy qua!
Khuôn mặt của Vương Yên Nhi và Tiêu Tiêu đỏ bừng, đôi mắt cũng trở nên mơ màng!
Cơ thể không ngừng ngọ nguậy.
Thanh Huyền Tử nhìn hai người, khóe miệng nhếch nụ cười nhàn nhạt: “Rất khó chịu phải không? Nếu khó chịu thì kêu lên đi, chỉ cần các cô cầu xin lão phu!”
“Lão phu lập tức cho các cô sung sướng!”
“Cút…cút ra…”
Chút lý trí sót lại cuối cùng của Vương Yên Nhi bảo vệ thân thể.
Tiêu Tiêu cắn môi nhỏ, cơ thể không ngừng run lên: “Ông… ông dám động vào tôi, tôi lập tức tự hủy…”
Thanh Huyền Tử cười lạnh lùng một tiếng, đứng tại chỗ yên lặng nhìn!
Hợp hoan đan được gọi là kỳ đan đệ nhất Hợp Hoan Tông!
Mặc cho cô là liệt nữ trinh khiết, hay là lạnh như băng, hay là thần tiên!
Chỉ cần thuốc phát huy tác dụng!
Đều sẽ buông lỏng phòng tuyến cuối cùng!
Một lát sau.
Đôi mắt của Vương Yên Nhi mơ màng, Thanh Huyền Tử trước mặt sớm đã hóa thành một thanh niên khác!
“Cậu Diệp… cậu… sao cậu lại đến đây?”
“Đừng… đừng nhìn Yên Nhi, hiện giờ Yên Nhi chắc rất xấu…”
Giọng của Tiêu Tiêu ấm áp: “Chủ nhân, thân thể và trái tim của Tiêu Tiêu đều là của cậu, chỉ cần cậu muốn, Tiêu Tiêu thế nào cũng được…”
Thanh Huyền Tử sầm mặt, tức giận mắng một tiếng: “Mẹ kiếp, tên nhóc đó thực sự có sức hút lớn vậy ư?”
“Tên phế vật đã hóa thành sương máu, các cô còn nhớ hắn làm gì? Khá được rồi, hôm nay lão phu cho các cô thấy thế nào gọi là người đàn ông thực sự!”
Thanh Huyền Tử tỏ vẻ mặt ghen ghét!
Bước ra một bước, trực tiếp lao về phía giường!
Phập!
Một luồng sức mạnh cường mạnh bùng phát, Thanh Huyền Tử chỉ cảm thấy mình giống như thiên thạch đập phải, cả người bay di!
Đập mạnh lên bức tường bên cạnh, lồng ngực đau rát phun ra một ngụm máu tươi!
“Kẻ nào… mày vẫn chưa chết? Làm sao có thể!”
Thanh Huyền Tử trừng mở to đôi mắt, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh đột ngột xuất hiện: “Rõ ràng mày đã hóa thành sương máu rồi! Chẳng lẽ là tao uống nhiều hợp hoan đan, hoa mắt ư?”
Dụi mắt thật mạnh.
Diệp Bắc Minh bước một bước đến trước người Thanh Huyền Tử, dẫm lên người lão ta!”
‘Rắc’ một tiếng.
“A!”
Trên trán Thanh Huyền Tử nổi gân xanh, phát ra kêu thảm, đau đớn cuộn thành con tôm!
“Súc sinh, quả nhiên mày chưa chết!”
“Ôi mệnh căn của tôi, vãi! Mệnh căn của tôi…”
Thanh Huyền Tử mặt mày méo mó, giống như con thú hoang phát cuồng xông đến.
Diệp Bắc Minh tiện tay tấn công ra một quyền, chỉ thấy một con huyết long bùng phát!
Phụt…
Thanh Huyền Tử bay đi giống như chó chết, lập tức tỉnh táo!