Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2099: Không hề do dự nuốt xuống!





“Đây là…”



“Sức mạnh của huyết mạch ma tộc!”



“Suýt! Trong cơ thể cô bé này có huyết mạch ma tộc?”



Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều nhìn sang Diệp Tâm và Diệp Nặc!



Phật tử mười ba cười lạnh lùng lắc đầu: “Thì ra đúng là con cháu của ma tộc, đã như vậy thì bản phật tử không thể giữ lại chúng!”



“Tiểu ma đầu, bản phật tử siêu độ cho mày!”



Năm ngón tay tóm móc trong không trung nghiền áp về phía hai cô bé!



Vạn Lăng Phong trực tiếp nổi lên: “Vãi! Tiểu đội Sát Thần, xông lên cho tôi!”



“Cho dù toàn quân chết hết, cũng không được để hai cô bé chịu thương tổn!”







“Giết!”



Hàng vạn thành viên tiểu đội Sát Thần bùng lên, sát khí ngút trời!



Sát khí của hàng vạn người ngưng tụ, vẻ mặt của phật tử mười ba khẽ biến sắc lùi lại!



“Thập tứ đệ, thập ngũ đệ giúp tôi!”



Đệ tử thứ mười ba khẽ quát một tiếng.



Phật tử mười bốn và phật tử mười năm phía sau tiến lên, ba người đứng sánh vai: “Trấn giết tà ma!”



Kim quang vạn trượng nổi lên, sát khí ngập trời bi đánh tiêu tan!



Phật tử mười ta giơ tay đè xuống, tóm về phía Diệp Tâm và Diệp Nặc: “Diệt trừ tiểu ma đầu trước, hai đứa này là huyết mạch của Diệp Bắc Minh, trong cơ thể chảy dòng máu ma tộc!”



“Bảo vệ hai tiểu thư!”



Lư Quốc Phong quát một tiếng: “Đội cảm tử đứng ra, dùng thuốc!”



Lời vừa được nói ra, hơn ngàn thành viên của tiểu đội Sát Thần đỏ bừng đôi mắt, đều lấy ra một viên đan dược màu đỏ máu từ trong lòng ra!



Không hề do dự nuốt xuống!



Vù!



Trong tích tắc, tinh thần mỗi người phấn trấn, trên người bùng phát ra một luồng khí tanh máu nồng nặc!



Vẻ mặt của Vạn Lăng Phong biến sắc: “Lư Quốc Phong, cậu muốn làm gì?”

Lư Quốc Phong quay đầu nhìn Vạn Lăng Phong một cái, ánh mắt đỏ máu: “Chiến thần Lăng Phong, Lư Quốc Phong tôi có ngày hôm nay, tất cả đều nhờ vào Diệp soái và ông đề bạt!”



“Không có Diệp Soái, thì không có Lư Quốc Phong tôi hôm nay!”



“Tình hình này, tôi không xông lên thì ai xông lên?”



“Nếu ông về Hoa quốc, nhớ giúp tôi nói với bố mẹ một câu, con trai bất hiếu, không về nữa…”



Quát một tiếng: “Tất cả đội, giết!”



Thành viên tiểu đội sát thần tiến lên trước, ngăn trước hai người Diệp Tâm và Diệp Nặc!



Phụt! Phụt! Phụt!



Hơn ngàn người hóa thành sương máu tại chỗ, lại không có một ai chùn bước!



Bên ngoài Thái Dương Tông, vô số võ giả xúc động.



Tinh thần coi cái chết như không, bất kỳ ai, bất kỳ thế lực nào trong bọn họ cũng không có được, vậy mà lại nhìn thấy ở Thái Dương Tông?



Đôi mắt Chu Nhược Giai đỏ bừng: “Người của Phật môn lại giết người vô tội bừa bãi như vậy sao? Các người bái phật gì thế?”



Khóe miệng phật tử mười ba cong lên nụ cười băng lạnh: “Khí sát phạt nặng nề như vậy, không biết đã giết bao nhiêu người vô tội!”



“Chẳng khác gì với ma đầu, bản phật tử chỉ là cho họ đi đầu thai, rửa sạch tội nghiệt thôi!”



Vừa nói xong.



Năm ngón tay tóm hư không, một bàn tay lớn màu vàng kim thò ra từ trong phật quang tiếp tục tóm về phía Diệp Tâm, Diệp Nặc!


Thạch Lỗi hít sâu một hơi, đang định lên tiếng.