Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2109: Đương nhiên là Côn Lôn!



Ầm ầm ầm!!!





Khi vị lão giả đi theo Diệp Tranh Vanh thi triển bí pháp, đánh một đòn cực mạnh về phía Diệp Phàm.



Diệp Phàm khẽ lật Long Tỷ trong tay, Long Tỷ trực tiếp bay thẳng về phía đối phương.



Đòn đánh của hai người va chạm nhau truyền ra tiếng nổ chói tai!



Lúc nay, ánh sáng vàng bộc phát, năng lượng ngập trời quét ra không gian xung quanh.



Long Tỷ phát ra một cỗ sức mạnh khiếp sợ, phá hủy lực công kích của lão giả kia, đồng thời phóng nhanh như vũ bão.



“Công tử, đi mau!!!



Sau khi lão giả hô lên, ông ta đã cưỡng ép tự bạo, cơ thể nổ tung bộc phát ra sức mạnh long trời lở đất!







Năng lượng tự bạo tràn ra ngoài, hình thành uy lực có thể hủy diệt trời đất!



Diệp Phàm dùng Long Tỷ, ánh sáng vàng chói mắt áp chế năng lượng tự bạo của đối phương.



Nếu không, một khi để năng lượng tự bạo lan ra, chỉ sợ toàn bộ người trong nhà họ Diệp sẽ mất mạng!



Hai cha con Diệp Khiếu Thiên và Diệp Tranh Vanh nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt họ trở nên vô cùng khó coi.



“Đi!” Diệp Khiếu Thiên hô lên, ông ta dẫn theo Diệp Tranh Vanh muốn nhân cơ hội chạy trốn.



Hiện tại, bọn họ đã không thể chống lại thực lực của Diệp Phàm, nếu cứ tiếp tục đợi thì chắc chắn sẽ chết!



Vút!



Sở Phù Đồ thấy hai cha con kia muốn chạy trốn, ông vọt thẳng tới.



Đột nhiên Diệp Tranh Vanh ném một viên ngọc về phía Sở Phù Đồ, viên ngọc tới trước mặt Sở Phù Đồ thì nổ tung, bộc phát ra một cỗ lực lượng khủng bố, chặn ông lại.



Hai cha con Diệp Khiếu Thiên và Diệp Tranh Vanh nhân cơ hội chạy ra khỏi Diệp thị!



Lúc này, Diệp Phàm dùng Long Tỷ trấn áp toàn bộ lực lượng tự hủy của lão giả, hắn hít một hơi thật sâu.



Thực lực của ông ta cực kỳ khủng bố, thậm chí vượt qua Thần Cảnh, mặc dù bị thương nhưng năng lượng tự bạo ra vẫn vô cùng đáng sợ, còn mạnh hơn gấp trăm lần so với tên lửa.



Nếu không có Long Tỷ, Diệp Phàm căn bản không cách nào trấn áp được lực lượng tự bạo này, thậm chí chính bản thân hắn cũng sẽ bị sức mạnh này làm cho bị thương.



Nhưng dù là như vậy thì Diệp Phàm vẫn kêu rêu đau đớn, máu trong cơ thể như sôi trào, toàn thân tiêu hao rất lớn.



Sau khi Diệp Phàm phát hiện cha con Diệp Khiếu Thiên chạy trốn, vẻ mặt hắn lạnh xuống, đang đinh đuổi theo thì bị Sở Phù Đồ cho ngăn cản: “Giặc cùng đường chớ đuổi!”



“Diệp Khiếu Thiên phải chết!!!”



Vẻ mặt Diệp Phàm đầy sát ý.



“Hiện tại ông ta đã chạy thoát, cậu muốn giết ông ta thì phải bàn bạc kỹ hơn!”



Sở Phù Đồ trầm giọng nói.



“Chú Sở có biết bọn họ sẽ chạy đi đâu không?”



Diệp Phàm hỏi.



“Đương nhiên là Côn Lôn!”



Sở Phù Đồ nói thẳng.



“Côn Lôn ~”



Diệp Phàm khựng lại, ánh mắt khẽ lóe lên.