Lúc này, giọng của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Chủ nhân, sinh vật này tên là Đại Bàng Cánh Vàng, được sinh ra từ trong Hỗn Độn!”
“Tốc độ của nó cực nhanh, có thể xuyên qua các bức vách bức tường giữa vạn giới, Tâm Nhi và Nặc Nhi bị nó bắt đi, sợ rằng không thể tìm được trong chốc lát!”
Tôn Thiến lo lắng tiến lên: “Bắc Minh, anh nhất định phải cứu con gái của chúng ta!”
Diệp Bắc Minh ôm cô ấy: “Yên tâm, thứ nhất, anh không cảm nhận được Tâm Nhi và Nặc Nhi gặp nguy hiểm!”
“Thứ hai, Đại Bàng Cánh Vàng còn mang đi cả Côn Luân Hư thượng cổ!”
“Anh cứ cảm thấy, có lẽ nó có liên quan đến Hoa tộc thượng cổ!”
“Nếu Đại Bàng Cánh Vàng muốn hại con gái, vốn dĩ không cần đưa đi, có lẽ các con gái sẽ không gặp nguy hiểm!”
Tôn Thiến hơi yên tâm: “Thật không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu, không có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bây giờ anh không thể tìm kiếm tung tích của các con gái.
Bây giờ ảnh chỉ có một suy nghĩ, tìm được một món dị bảo!
Đặt vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, xem có phản ứng không!
“Yên Nhi!”
Diệp Bắc Minh chuyển chủ đề.
Vương Yên Nhi đi đến: “Cậu Diệp, có Yên Nhi”.
Diệp Bắc Minh nói thẳng: “Nếu bây giờ tôi muốn một món dị bảo, đẳng cấp càng cao càng tốt!”
“Có cách gì hoặc con đường tắt nào để có được nhanh nhất không?”
Vương Yên Nhi không biết tại sao bỗng nhiên Diệp Bắc Minh lại hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời nghiêm túc: “Cậu Diệp, thủ đoạn có được dị bảo nhanh nhất chỉ có một, đó là Dịch Bảo Các của nhà họ Trương!”
“Hơn một nửa giao dịch lớn nhất cả thần giới đều được nhà họ Trương bao trọn, hơn nữa nhà họ Trường gần như cứ mười năm sẽ cho ra một món dị bảo trong di tịch thượng cổ!”
“Dị bảo trong di tích thượng cổ xuất hiện lần trước cũng sắp được mười năm rồi!”
“Cho nên, có lẽ dị dạo này Dịch Bảo Các rất náo nhiệt!”
“Đi, đến Dịch Bảo Các”.
…
Cùng lúc đó, phủ thành chủ thành phố Thần.
Một hạ nhân đưa đến một miếng ngọc: “Chủ nhân, của Thái Dương Tông đưa đến!”
“Ồ?”
Nghê Hoàng hơi bất ngờ, nhận lấy miếng ngọc bội, truyền thần lực vào trong.
Bên trong lập tức vang lên giọng của Diệp Bắc Minh: “Giúp tôi tìm người canh giữ sơn môn Thái Dương Tông, hoặc là đích thân cô đến cũng được”.
Một câu nói ngắn ngủi.
Nghê Hoàng ngẩn người: “Chỉ vậy thôi? Hết rồi?”
Trên khuôn mặt của cô ta lóe lên tia lửa giận: “Đâu có ai xin giúp đỡ như vậy? Là thế nào chứ!”
“Bản tiểu thư đã sống lâu như vậy, chưa từng thấy người nào như anh ta!”
“Ai đồng ý giúp anh chứ? Còn giúp anh trông coi Thái Dương Tông, anh coi tôi là ai hả?”
“Hừ! Tôi không giúp anh đâu, anh cũng chẳng là gì của tôi!”
Nghê Hoàng tức đến bóp vỡ miếng ngọc bội!
Một lát sau, cô ta bực bội khó chịu.
Làm thế nào cũng không tĩnh tâm được!
Trong đầu vẫn luôn vang vọng câu nói đó của Diệp Bắc Minh: “Được rồi, được rồi, cô thắng rồi!”
“Lão Khâu, ông đến Thái Dương Tông một chuyến, bất luận là ai muốn gây bất lợi cho Thái Dương Tông, giết không tha!”
“Rõ!”
Trên hư không vang lên giọng nói, sau đó yên tĩnh trở lại.