Trương La Vân tức giận gào thét: “Giết hắn cho tôi!” Sáu ông lão cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ cùng lao về phía Diệp Bắc Minh! Phập! Phập! Phập! Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ bất động, mỗi chân một người! Sáu ông lão cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ bị đá bay như quả bóng da, cả hành lang rơi vào trong tĩnh lặng như cái chết! Đầu óc của Trương La Vân trống rỗng, lúc này nỗi sợ hoàn toàn chiến thắng cơn giận, thụp một tiếng quỳ xuống đất: “Diệp tông chủ… xin tha mạng…” “Nói đi, các người muốn làm gì?”, Diệp Bắc Minh thản nhiên nói. Trương La Vân không dám giấu, nói ra tất cả. Diệp Bắc Minh không phản ứng gì, nhả ra một câu: “Tôi muốn xem giáo mác Mặc Phong!” “Giáo mác Mặc Phong? Được được được”, Trương La Vân nói liền một lúc ba chữ được. Đưa Diệp Bắc Minh đến trước một nhà kho, năm võ giả cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ chặn ông ta lại. Trương La Vân lấy ra một lệnh bài, mấy người nhìn Diệp Bắc Minh một cái. Nhường đường! Mở cửa nhà kho. Bên trong các loại vật phẩm đấu giá rực rỡ chói mắt, Diệp Bắc Minh lại không có hứng thú! Trương La Vân ôm đến một chiếc hộp thanh đồng dài hai mét, chỉ vào mười mấy là bùa bên trên: “Diệp tông chủ, trong này là giáo mác Mặc Phong!” Diệp Bắc Minh tiện tay xé tất cả là bùa! Vù! Một luồng sát khí cực kỳ cường mạnh ập đến! Chiếc hộp thanh đồng bị bật mở, một thanh giáo mác dài màu xanh đen trực tiếp đâm về phía cổ họng của Diệp Bắc Minh! “Ha ha ha!” Trương La Vân cười lớn: “Diệp Bắc Minh, đi chết đi!” “Vật này cực kỳ hung hiểm, sau khi được phát hiện ở trong di tích thượng cổ, nó lại chủ động giết mấy chục người của bọn tao!” “Sau đó sáu cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong cùng ra tay mới phong ấn được nó, mày chết chắc rồi!” Liền sau đó. Giáo mác Mặc Phong đâm xuyên cổ họng của Diệp Bắc Minh! “Cái gì?” Diệp Bắc Minh cười ngạo nhiên, giơ tay tóm về phía đầu mũi giáo mác Mặc Phong! Tóm chặt! Giáo mác Mặc Phong không thể tiến thêm một bước! “Làm sao có thể!” Trương La Vân há hốc miệng, cả người thộn ra! Diệp Bắc Minh chẳng thèm để ý ông ta, trực tiếp truyền âm: “Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, trong giáo mác Mặc Phong có khí linh không?” Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc chắn: “Chủ nhân, tôi cảm nhận được khí tức của khí linh!” “Tuy hơi yếu, nhưng có tồn tại!” “Được!” Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng. Một ý nghĩ, trực tiếp thu giáo mác Mặc Phong vào trong không gian của tháp Càn Khôn Trấn Ngục! Đồng thời, thần hồn tiến vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục. Thần hồn cầm giáo mác Mặc Phong đến trước cổng lớn tầng một tháp Càn Khôn Trấn Ngục, trong lúc chuẩn bị đẩy cửa đi vào! Vù! Vù! Vù!