“Đã là phản bội, tại sao không dám cho người của Thần Quốc bàn luận? Có phải trong đó có ẩn tình khác không?”
Ầm ầm!
Sấm sét bên ngoài càng nhiều, từng đường sét điên cuồng gào thét!
Thị nữ sợ đến bò dưới đất, điên cuồng dập đầu!
Phập! Phập! Phập!
“Điện hạ, xin cô đừng nói nữa… đều là lỗi của tôi, tôi không nên nhắc đến chuyện đó!”
“Được rồi”.
Cô gái xua tay, chuyển chủ đề: “Vẫn chưa liên lạc được với Nghê Hoàng tỷ tỷ sao?”
…
Trong thế giới không gian ở sâu cấm địa nhà họ Trần.
Chín mươi chín tòa long sơn vờn quanh một Thang Trời vút thẳng lên trời, đúng là giống y hệt di tích Côn Luân Thượng Cổ!
Khác biệt duy nhất là so với di tích Côn Luân Thượng Cổ, chín mươi chín tòa long sơn nhỏ hơn mười lần!
Thang Trời một vạn cấp cũng chỉ có một ngàn cấp!
“Diệp tông chủ, rất quen thuộc phải không?”, Trần Lục Chỉ ồm ồm nói.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Mô phỏng di tích Côn Luân Thượng Cổ?”
“Đúng thế!”
Trần Lục Chỉ trả lời khẳng định: “Tổ tiên nhà họ Trần sớm đã phát hiện chín mươi chín tòa Long Sơn của di tích Côn Luân Thượng Cổ có một loại hoa văn được hình thành tự nhiên!”
“Chỉ cần xếp theo thứ tự của chín mươi chín tòa Long Sơn, cho dù không có sự hỗ trợ của trận pháp, sức mạnh thiên địa cũng sẽ tự nhiên hội tụ về những Long Sơn này!”
“Nhà họ Trần chúng tôi có thể có ngày hôm nay, đều dựa vào khí vận của chín mươi chín tòa Long Sơn hỗ trợ!”
“Đương nhiên, ngoài ra còn có một vài võ kỹ và công pháp của Hoa tộc để lại!”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Điện Thần Hoàng cũng vậy ư?”
“Đúng thế”.
“Thứ mà ông nói đâu?”
“Đi theo tôi”.
Trần Lục Chỉ đi lên bậc thầm, đưa Diệp Bắc Minh đến trước một bục đá.
Một chiếc hộp kim loại khắc đầy các loại phù văn, cũng không có một chút khe hở.
“Sau khi nhà họ Trần có được vật này, đã sử dụng các biện pháp cũng không thể mở được”.
Trần Lục Chỉ chỉ vào chiếc hộp: “Rất nhiều người nhà họ Trần đã từng nghiên cứu phù văn trên vật này, vô cùng đáng sợ!”
“Một phù văn bất kỳ đều có thể hủy thiên diệt địa, trong chiếc hộp được nó phong ấn chắc chắn giấu một bí mật kinh thiên động địa!”
“Nếu Diệp tông chủ có thể mở ra, cũng có thể bù đắp ước nguyện mấy chục đời nhà họ Trần!”
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước.
Cúi đầu nhìn chiếc hộp kim loại!
Suy nghĩ mấy giây, giơ tay cầm lấy chiếc hộp kim loại!
Sau trong đôi mắt của Trần Lục Chỉ lóe lên tia vui mừng, hình như rất mong chờ Diệp Bắc Minh cầm chiếc hộp kim loại!
Bỗng nhiên.
Diệp Bắc Minh dừng tay giữa không trung, lạnh lùng quay đầu: “Ông rất mong tôi chạm vào chiếc hộp này ư?”
Trái tim của Trần Lục Chỉ run lên, liền nở nụ cười: “Diệp tông chủ, cậu nói gì vậy, sao tôi nghe không hiểu?”
“Lại đây, cầm lấy chiếc hộp kim loại này đi!”, Diệp Bắc Minh ra lệnh.