Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2154: Chủ nhân nhìn ra điều gì



“Lão phu… à không không, tiểu nhân không có ác ý!”





“Vừa nãy hai đồng đội của tôi không biết đại nhân nên mới gây ra hiểu lầm, đại nhân có thực lực khủng bố như vậy, chắc không phải là người của thế giới này nhỉ!”



“Tiểu nhân đến từ Nguyên tộc, một trong tám vương tộc của Thần Quốc Hỗn Độn, cô gái này là phản đồ của Nguyên tộc!”



“Chúng tôi đến chỉ là để bắt phản đồ, không liên quan gì đến đại nhân ngài!”



Ông ta nói hết một hơi!



Diệp Bắc Minh cười: “Ông cũng biết không liên quan đến tôi à? Tại sao muốn giết tôi?”



“Tôi…”



Sắc mặt ông lão trắng bệch.



Một ý nghĩ của Diệp Bắc Minh, lập tức xuât hiện trước ông ta!



Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục nghiền áp xuống một cách dứt khoát nhanh gọn!







“Đừng…”



Ông lão đầy sợ hãi, điên cuồng rút ra bảy tám món binh khí ra chống đỡ.



Vốn không đỡ nổi một đòn của Diệp Bắc Minh!



Lập tức hóa thành sương máu!



Cô gái bị thương nuốt nước miếng, vừa nãy cô ta còn ném cho anh hai viên đan dược, bảo anh giúp hộ pháp!



‘Trông anh chàng này không giống người tốt bụng, chẳng may anh ta tức giận cũng giết luôn cả mình thì làm thế nào?’



‘Không được, nhất định không thể chọc giận anh ta…’



Cô gái bị thương nghĩ.



Nhân lúc Diệp Bắc Minh vẫn chưa ra tay liền mau chóng nói: “Công tử này, tôi tên là Nguyên Thi Vũ, đến từ Nguyên tộc, một trong tám vương tộc Thần Quốc Hỗn Độn!”



“Tôi xin lỗi công tử về chuyện vừa nãy, công tử, anh…”



Diệp Bắc Minh di chuyển.



“A… công tử đừng giết tôi, tôi không muốn biến thành xác khô!”



Nguyên Thi Vũ nhắm mắt, hai chân đá lung tung: “Đừng! Đừng mà…”



Cạch cạch cạch!



Tiếng bước chân càng lúc càng xa.



Nguyên Thi Vũ mở mắt, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ở chỗ cách mấy trăm mét, chớp mắt đã biến mất.



“Anh ta không giết mình?”



Nguyên Thi Vũ như giải được gánh nặng, cả người nhẹ nhõm: “Rốt cuộc anh ta là ai? Là người của thế giới này, hay là người của thế giới khác?”



“Thôi không nghĩ nữa, hồi phục thương tích trước, quay về rồi tính...”







Khi Diệp Bắc Minh đến bên ngoài Trấn Hồn Tông, cả sơn môn yên tĩnh đến đáng sợ như bãi tha ma!



Một luồng khí tiêu sát ngưng tụ trên không trung Trấn Hồn Tông!



Mấy ngàn con quạ bay lượn vòng bất định, phát ra tiếng kêu u u!



Diệp Bắc Minh không mạo nhiên ra tay.



Anh xoa cằm, nhìn về hướng Trấn Hồn Tông, ánh mắt lóe lên!



Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hỏi: “Chủ nhân, sao thế? Không xông vào trong sao?”



Diệp Bắc Minh trầm ngầm một lát: “Trấn Hồn Tông hơi không đúng, sợ là cái bẫy!”



“Chủ nhân nhìn ra điều gì?”, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục nghi hoặc.



Diệp Bắc Minh chỉ về phía trước: “Trấn Hồn Tông là một trong thần tông lớn của Thần Giới, theo lý thì mỗi ngày đều có võ giả đến thăm viếng”.



“Cô xem cổng đó, tuy có mấy đệ tử đang ngủ, trên thực tế thần hồn của họ dao động rất dữ dội, rõ ràng là đang giả bộ ngủ”.



“Lại nhìn trên trời, đám quạ đó bay lượn tròn trên không trung và không hạ cánh xuống, đó là kinh sợ bởi sát khí của Trấn Hồn Tông!”