Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2160: Tại sao phải một mình gánh vác nhiều như vậy



Vạn Lăng Phong tiến lên một bước, trong tay cầm một sấp giấy tờ: “Tông chủ, đây là thiệp thăm hỏi của hàng ngàn tông môn đưa đến, trong đó có một số thứ muốn có quan hệ tốt với Thái Dương Tông”.





Diệp Bắc Minh gật đầu: “Ông toàn quyền xử lý là được”.



“Rõ!”



Vạn Lăng Phong quỳ một chân xuống đất.



Đây đã không phải là tin tưởng bình thường nữa!



Vương Yên Nhi đứng ra khỏi hàng, khuôn mặt nóng bừng lên tiếng: “Cậu Diệp, thiên hạ đệ nhất đan có rất nhiều đơn hàng”.



“Yên Nhi dự tính, cộng thêm tài nguyên mà cậu mang về trước đó, trong vòng hai trăm năm, Thái Dương Tông không thiếu tài nguyên tu võ”.



Diệp Bắc Minh gật đầu: “Mọi người chăm chỉ nâng cao cảnh giới, tuy năm thần tông diệt vong, nhà họ Trần của thành trì thứ nhất trở thành lực lượng ngầm của Thái Dương Tông”.



“Nhưng, Thiên Sát Môn vẫn như hổ rình mồi, vẫn không thể lơi là khinh thường”.



“Hơn nữa, mấy ngày nay tôi có thể phải rời khỏi thần giới”.







Lời vừa được nói ra, mọi người đều biến sắc.



“Cái gì? Anh muốn rời đi?”



“Đi đâu?”



Các cô gái đầy vẻ không nỡ.



Diệp Bắc Minh đã trở thành chỗ dựa của họ, nghe Diệp Bắc Minh muốn rời đi, tất cả đều trống trải.



“Thần Quốc Hỗn Độn!”



Diệp Bắc Minh nhả ra một câu.



“Thần Quốc Hỗn Độn?”



Mọi người đều ngẩn người, lần đầu nghe thấy cái tên này.



Chỉ có một mình Lạc Khuynh Thành cau mày: “Tiểu sư đệ, ở chỗ Khuynh Thành Thần Hoàng, tỷ từng nghe nói thông tin về Thần Quốc Hỗn Độn”.



“Đó là thế giới trên cả thần giới phải không? Đệ đến đó làm gì?”



Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đại sư tỷ, đệ có lý do không thể không đi!”



Anh không nói chín sư tỷ ở Thần Quốc Hỗn Độn, tránh để đại sư tỷ lo lắng.



“Được”.



Lạc Khuynh Thành gật đầu: “Lúc nào thì đi?”



“Trong ba ngày”.







Buổi tối, Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân ổn định cảnh giới trong phòng.



Đột nhiên.



Một bóng hình đẩy mở cửa phòng, mau chóng chạy đến trước Diệp Bắc Minh.



Trực tiếp ngồi lên lòng của anh, hai tay ôm lấy cổ anh!



“Không thể không đi sao?”



Chu Nhược Giai nũng nịu.



Diệp Bắc Minh lật tay ôm cô: “Cho dù anh không đi, sớm muộn cũng sẽ có người đến gây chuyện với anh!”



“Anh đã từng hối hận một lần, không muốn hối hận lần thứ hai”.



Nghĩ đến cảnh tượng Thái Dương Tông bị tiêu diệt, ánh mắt của Diệp Bắc Minh kiên định: “Cho nên, thà rằng anh chủ động xuất kích còn hơn để kẻ địch tìm anh!”



“Hơn nữa đây là số phận của Hoa tộc, trong cơ thể anh đã chảy dòng máu của Hoa tộc, thì do anh kết thúc!”



Chu Nhược Giai sờ khuôn mặt của Diệp Bắc Minh: “Tuy em không hiểu anh nói gì, nhưng anh làm vậy có phải vất vả quá không?”



“Tại sao phải một mình gánh vác nhiều như vậy?”



Diệp Bắc Minh ấn nhẹ mũi của Chu Nhược Giai: “Còn chẳng phải là vì có các em, anh cũng muốn ở bên cạnh vợ con!”



“Tiếc là trái với mong đợi”.



“Hừ!”