“Anh có thể làm được hai điều trên, tôi sẽ đưa anh đến Thần Quốc Hỗn Độn”.
Diệp Bắc Minh kích động trong lòng.
Nhìn thái độ của Nghê Hoàng, hình như không có ý đồ với kiếm Càn Khôn Trấn Ngục?
“Tôi đồng ý với cô!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Nghê Hoàng bảo Diệp Bắc Minh đứng trên trận pháp, trực tiếp mở ra, một khe nứt không gian xuất hiện trước mắt!
Đồng thời.
Một luồng khí tức mạnh mẽ ập đến!
Nếu lúc này Diệp Bắc Minh là một con cá, thì Thần Giới là một con suối nhỏ!
Ở đầu bên kia khe nứt không gian, là biển lớn vô biên vô tận!
“Cẩn thận sức mạnh của thế giới!”, Nghê Hoàng nói.
Hai người bước vào trong.
Sức mạnh của thế giới nghiền áp xuống, Diệp Bắc Minh ở trong nước sâu mấy trăm mét như một quả bóng, suýt nữa bị nghiền áp nổ tung tại chỗ!
Vù!
Trên người Diệp Bắc Minh nổi lên huyết khí ngút trời, chín con hắc long cùng xông ra!
Mới chống lại được áp lực của sức mạnh thế giới!
Đợi khi anh đứng vững, xuất hiện trên tế đàn hình tròn vô cùng rộng lớn!
Còn không đợi Diệp Bắc Minh nhìn rõ tình hình xung quanh, một nha hoàn mặc lụa hoa đi đến: “Tiểu thư, cô về rồi! Lão gia sắp không ổn rồi!”
Diệp Bắc Minh rõ ràng cảm nhận được cơ thể của Nghê Hoàng run lên!
Cô ta cắn môi đỏ, hít sâu một hơi: “Đưa tôi đi!”
Nghê Hoàng và nha hoàn mau chóng rời đi.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát, đi theo phía sau.
Quan sát kỹ xung quanh, bây giờ hình như mình ở trong một phủ đệ vô cùng rộng lớn.
Con đường trong phủ đệ lại rộng đến mười mấy mét.
Trên đường phát hiện mười mấy hộ vệ tuần tra, trong không trung cũng có người tuần tra lướt qua, một bình sĩ bất kỳ cũng là cảnh giới Thần Hoàng!
Đội trưởng tuần tra còn trên Tổ Cảnh!
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi theo phía sau Nghê Hoàng cũng không hỏi!
‘Không hổ là Thần Quốc Hỗn Độn, pháp tắc thế giới hình như đã hoàn toàn hoàn thiện!’
Diệp Bắc Minh thầm nghĩ trong lòng: ‘Nơi này một đội ngũ tuần tra bất kỳ cũng sánh ngang với một tông môn của Thần Giới có thể lấy ra được sức chiến đấu cao nhất đấy nhỉ!’
‘Mình đến nơi này, cảm thấy xiềng xích của Thần Giới cũng biến mất hơn nửa!’
‘Tìm cơ hội nâng cao cảnh giới, rồi đi tìm tung tích của sư tỷ!’
Đang nghĩ vậy.
Nghê Hoàng đứng ngoài một cung điện hoa lệ, một đám người canh ở cửa, người nào cũng quỳ xuống đất.
Nghê Hoàng đi về phía cổng lớn đại điện.
Khi Diệp Bắc Minh đi theo thì bị mấy thị vệ ngăn lại: “Đứng lại, đây không phải là nơi anh có thể vào!”
“Tránh ra!”
Nghê Hoàng khẽ quát một tiếng.
Mấy thị vệ khẽ cười: “Tiểu thư Nghê Hoàng, đừng làm khó chúng tôi”.
Nghê Hoàng lạnh mặt: “Anh Diệp là bạn của tôi, thân phận của tôi vẫn còn đó, chẳng lẽ tôi không nói được các anh hả?”
“Hay là quy tắc của Mị tộc chúng tôi cho các anh cái gan ngăn cản khách của bản tiểu thư?”