Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2178: Đụng vào một lồng ngực rắn chắc!



Hai mắt Nghê Hoàng đỏ lên: "Nếu như nhất định phải sưu hồn thì chỉ cần sưu hồn một mình tôi là được!"





"Anh Diệp tthực sự không có..."



Lời còn chưa nói xong.



Ở lối vào Thánh đàn có một sự náo động, một người phụ nữ trẻ trong bộ quần áo lộng lẫy, nhìn mặt khoảng ngoài ba mươi dẫn một theo một đám người với khí thế hung hăng xông vào.



"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"



Nghê Mộng Tuyết bất ngờ.



Khuôn mặt già nua của Nghê Phong trầm xuống: "Bà Bạch, nơi này là Thánh đàn của Mị Tộc! Sao người của nhà họ Bạch có thể tùy tiện xông vào thế?"



Bà Bạch hừ lạnh một tiếng: "Mị Vương đã băng hà, tôi là vợ của ông ấy, hiện tại chắc hẳn tôi nên thay mặt ông ấy xử lý tất cả công việc của Mị Tộc!"



"Tôi không thể đến Thánh đàn sao?"







"Cái gì? Nhà vua đã băng hà?"



Nghê Phong và Nghê Khiếu đều nheo mắt lại.



Diệp Bắc Minh có thể cảm nhận được rõ ràng.



Khi nghe tin Mị Vương băng hà, thân thể mềm mại của Nghê Hoàng khẽ run lên!



Quay đầu nhìn lại, đôi mắt xinh đẹp của cô ta bị bao phủ bởi một tầng hơi nước.



Bà Bạch gật đầu: "Không sai! Trước khi Mị Vương băng hà đã hạ lệnh để cho Mộng Tuyết thừa kế ngôi vị Mị Vương!"



Nghê Phong và Nghê Khiếu liếc nhìn nhau, hơi nhíu mày: "Nhưng Nghê Hoàng và Diệp Bắc Minh này đã thành công vượt qua khảo hạch của Mị Cảnh, Mị Cảnh đã lựa chọn vị này kế nhiệm ngôi vị Mị Vương đời tiếp theo!"



"Haha!"



Bà Bạch lắc đầu cười lạnh: "Sao ngôi vị Mị Vương có thể rơi vào tay người ngoài được? Tôi thấy hai vị trưởng lão đều hồ đồ cả rồi!"



"Về phần hai người này, hiện tại tôi có lý do nghi ngờ bọn họ có mưu đồ gây rối!"



"Người đâu, bắt lại cho tôi!"



"Vâng!"



Sáu lão già thuộc cảnh giới Bản Nguyên đứng sau lưng bà Bạch trực tiếp leo lên Thánh đàn!



Lão già mập mạp Nghê Phong nhướng mày một cái, vừa định ngăn cản.



Lão già gầy gò Nghê Khiếu bên cạnh lắc đầu với ông ta, sau đó đưa ánh mắt trao đổi.



Hai người không hẹn mà cùng lùi về phía sau hai bước!



Trong mắt sáu lão già đều mang theo sát ý lạnh lùng: "Cô Nghê Hoàng, tốt nhất hai người nên đưa tay chịu trói đi, đừng làm chúng tôi khó xử!"



Nghê Hoàng bước tới ngăn ở trước mặt Diệp Bắc Minh: "Nơi này là Mị Tộc, mau xuống khỏi Thánh đàn của Mị Tộc!"

"Xem ra cô Nghê Hoàng chưa sẵn sàng để đưa tay chịu trói, vậy chúng tôi cũng sẽ không nói thêm gì nữa", lão già có râu dẫn đầu, nhếch mép cười nói.



Sáu người đồng thời ra tay, một sức mạnh như sóng thần bùng nổ!



Nghê Hoàng căn bản không thể chống cự được!



Phun ra một ngụm máu tươi, bay ra ngoài như lá rụng trong gió thu, mắt thấy bản thân sắp rời khỏi Thánh đàn cao trăm trượng!



Một giây kế tiếp.



Đụng vào một lồng ngực rắn chắc!



Hai người chậm rãi đáp xuống bên mép Thánh đàn!



"Anh Diệp, cảm ơn… phụt...", Nghê Hoàng vừa mới mở miệng thì lại phun ra một ngụm máu tươi.



Diệp Bắc Minh lấy ra mấy viên thuốc đút cho cô ta: "Đừng nói chuyện!"



"Thằng nhóc kia, ngoan ngoãn nghe lời bà Bạch, tránh cho phải chịu khổ!", lão già có râu lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh, vẫn chưa ra tay.