“Biểu tỷ… vãi! Thanh kiếm này… vãi! Thanh kiếm này… sao nó ở trong tay mày?”
Bạch Tuấn Khanh run rẩy đôi môi, trơ mắt nhìn cái đầu của Nghê Mộng Tuyết rơi xuống đất!
Hắn gần như bị sợ muốn chết: “Đợi đã, mày là Hoa…”
Phụt!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục loees lên rồi vụt tắt, cái đầu lăn đến dưới chân Diệp Bắc Minh!
Phập!
Dẫm nát!
Tất cả xảy ra quá nhanh, Nghê Hoàng quỳ dưới đất vẫn trong trạng thái thộn người!
Diệp Bắc Minh đã chém giết hai người Nghê Mộng Tuyết và Bạch Tuấn Khanh trong phút chốc!
Cô ta nuốt nước miếng: “Anh Diệp, anh… anh không sao chứ?”
Lúc này.
Mấy chục phi đao đâm trên người Diệp Bắc Minh, vết thương chảy máu tươi!
Diệp Bắc Minh cười: “Không sao, vào phút cuối cùng Nghê Mộng Tuyết chết, đã mất quyền điều khiển phi đao!”
“Chỉ là vết thương ngoài da thôi!”
Đang định rút phi đao ra!
“Có người đến!”
Diệp Bắc Minh ôm lấy vòng eo của Nghê Hoàng, nhanh chóng rút đi xa!
Hư không chấn rung, sau đó khe nứt không gian mở ra một đường, bên trong truyền ra giọng tức giận và khàn khàn của người đàn ông: “Muội muội! Là ai giết muội!”
Ầm ầm!
Gần như lúc Diệp Bắc Minh bay lên không trung, giọng của Bạch Tông Hà truyền ra từ khe nứt không gian!
“Tiểu tháp!”
Diệp Bắc Minh quát một tiếng.
Vù!
Trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền ra một luồng khí tức hỗn độn bao trùm hai người!
Liền sau đó.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống, chính là Bạch Tông Hà!
Bạch Tông Hà vừa về đến tông môn, còn chưa ngồi nóng mông, hồn ngọc của Bạch phu nhân liền vỡ nứt.
Ông ta tức giận mở truyền tống không gian lần nữa, không ngờ chạy đến hiện trường thì nhìn thấy cái đầu của Bạch phu nhân!
“Muội muội!”
Khoảnh khắc nhìn thấy hai người Bạch phu nhân và Nghê Mộng Tuyết, Bạch Tông Hà gần như suy sụp: “A!”
Một luồng khí tức bạo ngược nổ ra, lấy Bạch Tông Hà làm trung tâm, mặt đất trong vòng bán kinh hàng trăm dặm lập tức hóa thành bột vụn!
Nghe thấy động tĩnh bên này.
Năm ông lão cảnh giới Bản Nguyên đuổi theo ra mau chóng chạy về, khi họ nhìn thấy cái đầu của Bạch phu nhân và Nghê Mộng Tuyết!
Và Bạch Tông Hà đang nổi giận, sợ đến sắc mặt trắng bệch: “Phu… phu nhân… sao lại…”