Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2200: Đây chẳng phải là Diệp Bắc Minh sao?





“Muốn cháu làm thế nào?”, Diệp Bắc Minh gật đầu.



Trong con mắt của Thiên Ma hiện lên ánh lạnh lùng: “Ma tộc ta làm việc, không chịu ràng buộc!”



“Ngang ngược tàn ác là bản sắc của chúng ta!”



“Ỷ thế ức hiếp người là truyền thống của chúng ta!”



“Ỷ mạnh cướp đoạt là tín điều của chúng ta!”



“Trong mắt không có ai là giáo dưỡng của chúng ta!”



“Tóm lại một câu, cháu muốn làm thế nào thì làm thế đó!”



“Có thân phận Thánh Tử Ma Tộc này, khi Bát đại Thiên Ma ta chưa chết thì không ai dám động vào một cọng lông của cháu!”



“Ai dám động vào cháu, Thiên Ma Bát Bộ cùng ra tay, tiêu diệt tất cả!”



“Kiếm Thiên Ma đâu ra đây!”







Bảy người cùng hét một tiếng!



Xoẹt!



Sâu trong Phong Ma Cốc, một thanh Ma Kiếm màu tím vút lên trời, mang theo ma khí ngút trời cuồn cuộn đến!



“Cháu trai, thanh kiếm này là của cháu!”



Diệp Bắc Minh ngắm Kiếm Thiên Ma.



Thanh kiếm này màu tím, toàn thân khắc vân ma, bên trong thấp thoáng có ma khí chảy cuồn cuộn không ngừng!



Giơ tay nắm lấy!



Lại có cảm giác huyết mạch tương thông!



“Bắt đầu từ bây giờ, cháu chính là Thánh Tử Ma tộc – Dạ Thần!”







Hoàng cung đế đô Thần Quốc Hỗn Độn.



“Cái gì? Lại xảy ra chuyện như này!”



Một cô gái tuyệt sắc đập bàn đứng lên, vẻ mặt đầy tức giận: “Nhà họ Bạch lại làm ra chuyện như vậy? Còn dám can thiệp vào việc kế thừa vị trí Mị Vương!”



“Hoàng tỷ tỷ, tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ tâu rõ việc này với mẫu hậu, để bà ấy chủ trì công đạo cho tỷ!”



Nghê Hoàng thở nhẹ nhõm một hơi, khẽ gật đầu: “Cảm ơn muội!”



Cô gái tuyệt sắc phì cười: “Hoàng tỷ tỷ, chúng ta là tỷ muội tốt mà”.



“Chuyện của tỷ chính là chuyện của muội, đúng rồi, Diệp Bắc Minh mà tỷ nói bây giờ ở đâu? Lẽ nào thực sự phải để hắn kế thừa vị trí Vương của Mị tộc sao?”



Nghe thấy ba chữ Diệp Bắc Minh.



Đôi mắt của Nghê Hoàng lập tức trở nên đỏ bừng: “Anh ta… đã chết rồi… là tỷ đã hại chết anh ta…”



Cô gái tiến lên ôm lấy Nghê Hoàng: “Hoàng tỷ tỷ, xin lỗi, sau này có muội ở đây, không ai có thể ức hiếp tỷ”.



Một lúc sau, Nghê Hoàng cảm thấy đỡ hơn nhiều.



Hai người đi đên bên cửa sổ hóng gió.



Bỗng nhiên.



Bức tranh treo trước bàn đã thu hút sự chú ý của Nghê Hoàng!



“Đây là…”



Khi cô ta nhìn thấy người trong bức tranh, đồng tử cũng phải co lại!



Đây chẳng phải là Diệp Bắc Minh sao?



Đúng là giống y hệt anh Diệp mà!



“Tỷ nói người trên bức chân dung à? Hoàng tỷ tỷ, tỷ còn nhớ muội từng nói với tỷ là muội có một sư phụ không?”, cô gái cười.



Nghê Hoàng gật đầu, lại nghi hoặc hỏi lại: “Có liên quan gì đến bức chân dung?”



Cô gái giải thích: “Sư phụ muội dự đoán, người đàn ông trên bức tranh chính là chồng tương lai của muội!”



“Hơn nữa muội nhất định sẽ gặp được anh ta vào ngày sinh nhật trăm tuổi! Sư phụ dự đoán chưa từng sai bao giờ!”


Cô gái nói xong.