Lại có người dám trực tiếp gọi thẳng tên của Thần Quân Hỗn Độn!
Đúng là đại nghịch bất đạo!
Khóe miệng Tiêu Trấn Quốc cong lên ý cười lạnh lùng: “Vừa nãy tôi mới thăm dò Tiêu Phi Yên, bà ta tỏ ra vô cùng tức giận!
“Lục Thiên Thần gần trăm năm nay chưa từng lộ diện, lão phu đoán có lẽ ông ta sớm đã qua đời!”
“Mười ngày trước chẳng phải có tên nhóc tên là Diệp Bắc Minh điên cuồng gọi ra hai chữ Hoa tộc sao? Khiến hai người các ông suýt nữa chết dưới pháp tắc cấm kỵ phải không?”
Tiêu Trấn Quốc cười ha ha nhìn lão Hà và Bạch Tông Hà!
Khuôn mặt già của hai người tối sầm lại, hơi lúng túng!
Tiêu Trấn Quốc tiếp tục nói: “Pháp tắc cấm kỵ còn tác dụng, tôi thấy sâu trong đế cung không có phản ứng gì!”
“Thậm chí, ngay cả chút cảm ứng cũng không có, chắc chắn Lục Thiên Thần đã chết!”
Lão Hà tức đến buột miệng mắng chửi: “Mẹ kiếp! Lục Thiên Thần, Dạ Thần, Diệp Bắc Minh… sao cái tên đều có chữ Thần?”
“Lão phu ghét cái tên này, đợi chúng ta lật đổ tất cả, tôi sẽ giết hết toàn bộ những người có chữ Thần trong tên ở Đại Lục Hỗn Độn!”
…
Đi quanh một vòng Đế Đô, cũng không mua được vũ khí thông linh.
Vật này cần tinh huyết của võ giả truyền vào!
Người bình thường sau khi nuôi dường vũ khí thành thông linh, vốn sẽ không mang ra bán!
Buổi tối, Diệp Bắc Minh và Nguyễn Thanh Từ về phòng.
Vừa đẩy cửa đi vào!
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh cảm thấy trong phòng có người, anh che chắn Nguyễn Thanh Từ ở phía sau rồi khẽ quát một tiếng: “Kẻ nào? Ra đây!”
Một giọng nữ uy nghiêm vang lên: “Dạ Thần, cậu rất cảnh giác đấy!”
“Hy vọng bản hậu không tìm nhầm người!”
Vù!
Hư không dao động một hồi, một người phụ nữ xuất hiện!
Diệp Bắc Minh cau mày: “Bản hậu? Bà là ai?”
Người phụ nữ cong lên nụ cười ngạo mạn: “Thần hậu Thần Quốc Hỗn Độn,Tiêu Phi Yên!”
Được biệt thân phận của người phụ nữ, Diệp Bắc Minh cũng không ngạc nhiên.
Ngược lại còn thản nhiên kéo một chiếc ghế, chậm rãi ngồi xuống!
Nguyễn Thanh Từ ở một bên kinh hãi ôm chặt miệng: “Bà… bà… bà chính là Thần Hậu của Thần Quốc Hỗn Độn?”
“Đúng thế!”
Tiêu Phi Yên gật đầu, nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt quái dị: ‘Thiên tài của tám vương tộc gặp mình, người nào cũng trở nên như con chim cút!’
‘Tên nhóc này nghe thấy tên của mình, không những không ngạc nhiên, ngược lại có thể vững như thái sơn, mặt không biến sắc, còn có thể thản nhiên ngồi xuống, đúng là lòng dạ không tầm thường!’
Nghĩ đến đây.
Tiêu Phi Yên đang định lên tiếng.
Diệp Bắc Minh liền nói trước: “Bà đến để làm gì?”
Giọng giọng điệu có chút ý thù địch?
Tiêu Phi Yên hơi tức giận, bà ta là Thần Hậu của Thần Quốc, cậu là thánh tử Ma tộc thì đã làm sao?