“Tích lũy và căn cơ nhiều năm của gia tộc chúng ta, chẳng lẽ phải bỏ đi sao?”
“Bỏ đi… sau này tài nguyên tu luyện của chúng ta từ đâu ra?”
“Có thể không đi không?”
Những người cương vị cao của gia tộc vô cùng lưu luyến.
Cơ nghiệp hàng trăm ngàn năm đấy!
Nói mất là mất!
Sau này phụ nữ, quyền lực, tài nguyên tu võ, địa vị đều mất hết!
Làm sao họ nỡ từ bỏ?
“Ha ha!”
Giang Thái Hư lướt nhìn với ánh mắt băng lạnh, cười lạnh lùng không thôi: “Không ai bắt các ông rời đi, nếu Diệp Bắc Minh giết đến!”
“Các ông có thể cùng sống chết với gia tộc của mình, tôi còn đánh giá cao các ông!”
Sắc mặt mấy người cương vị cao này vàng ệch.
Á khẩu không nói lên lời!
Sống chết cùng gia tộc?
Đùa cái gì vậy!
Trầm mặc.
Tĩnh lặng như cái chết.
Không có ai dám lên tiếng!
Cuối cùng.
Dạ Phá Dương, gia chủ của nhà họ Dạ từ nãy chưa lên tiếng nói: “Nhà họ Dạ, tán thành!”
Ngạo Thiên Trì gật đầu: “Làm theo như lời tiền bối Giang nói!”
Đôi mắt của Lăng Nho Phong tràn đầy tia máu: “Lần này, hoặc là Thanh Huyền Tông bị diệt!”
“Diệp Bắc Minh chết không có chỗ chôn thân!”
“Hoặc nhà họ Lăng chặn đứng tương lai!”
“Nơi này là bên trong tháp Trấn Giới?”
Diệp Bắc Minh nghiêm mắt, ở trong một thông đạo.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Đúng vậy”.
Diệp Bắc Minh nói: “Vừa nãy ông vẫn chưa giải thích rõ, tháp Trấn Giới và ông có điểm gì khác nhau?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên nói: “Tháp Trấn Giới chỉ có thể trấn giữ một đại lục, còn bản tháp có thể trấn áp cả một vũ trụ!”
Diệp Bắc Minh không tin: “Lại bốc phét?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận nói: “Cậu nhóc, bản tháp từng lợi hại thế nào, cậu vốn không biết!”
“Đương nhiên tôi không biết, dù sao ông cũng là một câu đố, chẳng bao giờ tiết lộ gì hết”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc.
Diệp Bắc Minh thấy không moi được thông tin gì, bèn đi về phía trước.
Đi khoảng mấy trăm mét rồi tiến vào một đại điện cổ xưa!
Xoẹt!
Đột nhiên, một ánh hào quang đen ập đến.
Tốc độ cực nhanh, trực tiếp chém về phía đầu của Diệp Bắc Minh!