“Tấm thẻ đó có người dùng rồi! Người đó trở lại rồi!!!”
“Cái gì?”
“Ở đâu?”
“Long Quốc, bị cà mười triệu tệ!”
“Cái gì? Mười triệu... lại chỉ có mười triệu thôi!”
“Mau sai người đi điều tra, rốt cuộc là có chuyện gì, xem xem có phải là vị “người đỡ đầu” đó không!”, các ông lớn trong lĩnh vưc tài chính của các quốc gia đều chấn động, nếu như người đó trở lại, giới tài chính trên cả thế giới đều sẽ phải sắp xếp lại.
...
“Anh có ý gì? Tôi tặng cho Nhược Giai một chiếc BMW chỉ là vì tình cảm bạn học nhiều năm thôi”, Lâm Kiêu mất hết mặt mũi.
Diệp Bắc Minh buồn cười nói: “Mọi người đều là người lớn cả, cần tôi phải nói toạc ra không?”
“Anh!”
Lâm Kiêu tức đến đỏ bừng cả mặt, anh ta làm thế nào cũng không ngờ được, Diệp Bắc Minh lại nói thẳng vào mặt mình câu này.
Bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo.
Mấy nam thanh nữ tú người nọ nhìn người kia.
‘Người bạn trai này của Nhược Giai rốt cuộc là người thế nào vậy? Lắm tiền thế’, trong lòng Tô Ấu Ninh thầm nghĩ.
Trong mắt mấy thiếu nữ lúc nhìn về phía Diệp Bắc Minh cũng mang đầy vẻ hứng thú.
Vừa vung tay đã là mười triệu tệ, rõ ràng không phải là người bình thường.
“Được rồi, được rồi, đều là hiểu lầm thôi”.
Tô Ấu Ninh vội vàng đứng ra giảng hòa.
Những người khác cũng lần lượt nói:
“Đều là hiểu lầm, chúng tôi còn tưởng là Nhược Giai vẫn độc thân chứ”.
“Đúng vậy đó, nếu như đã có vị hôn phu, vậy sao không nói sớm chứ”.
“Nhược Giai, vị hôn phu này của cậu có thực lực đó nha”.
Mấy người vừa nói vừa che đi bầu không khí ngượng ngùng.
“Đi thôi, Lâm Kiêu anh không phải đã đặt chỗ tụ tập từ sớm rồi sao?”, Tô Ấu Ninh mỉm cười nói.
“Đúng đó, mau đi đến chỗ tu tập đi”.
“Nghe nói là một sơn trang không tồi đúng không?”
Mấy thiếu nữ bắt đầu nổi hứng.
Lâm Kiêu liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh một cái rồi gật đầu nói:
“Là trang viên quốc tế Cẩm Viên, một khu lâm viên kiểu Giang Tô, rất nối tiếng ở Giang Nam”.
“Tổng giám đốc Lâm của quốc tế Cẩm Viên có quen biết với mẹ của tôi, lâm viên này bình thường chỉ tiếp đón những quan chức hoặc những người có thân phận cao quý”.
“Người bình thường muốn vào đó thì hầu như là không thể, cho dù bản thân có gia tài tỷ tệ cũng chẳng đủ tư cách”.
Anh ta khinh miệt quét mắt sang phía Diệp Bắc Minh: “Có đôi khi, có tiền cũng không có nghĩa là có tất cả”.
“Cần có quyền, có mối quan hệ xã hội, có địa vị, tài năng mới có chỗ đứng trong xã hội”.
“Thế giới này được nắm giữ bởi các thế gia và sỹ tộc”.
“Như bốn đại gia tộc của Kim Lăng, nhà họ Giả, nhà họ Sử, nhà họ Vương, nhà họ Tiết, đều là thế gia”.
“Nhà họ Lâm tôi ở Trung hải, nhà họ Triệu ở Giang Nam v.v... đều là sỹ tộc”.
“Cho dù là nhóm người Mã Tiểu Vân, Mã Hiểu Đằng có trong tay mấy chục tỷ thì đã sao? Năm đó, trong buổi tiệc tối của thế gia Trung Hải, Mã Tiểu Vân và Mã Hiểu Đằng cũng đều phải ngồi ở ngoài cửa ăn cơm”.
“Lại như gần đây có một vị chủ tịch Trương Nhất Minh rất nổi tiếng, muốn gặp mặt chủ nhân của nhà họ Tiết tại Kim Lăng cũng đều phải đặt lịch hẹn trước ba tháng”.
Lâm Kiêu nói chuyện đâu ra đấy, như thể sự tự tin khi nãy bị Diệp Bắc Minh dùng mười triệu tệ đả kích đã được lấy lại trong chớp mắt.
“Câu chủ Lâm nói đúng đó”.
“Thế giới này không chỉ có tiền là được”.
“Quyền lực, mối quan hệ xã hội, nền tảng mới là quan trọng nhất”.
Mấy người thanh niên đều gật đầu, cực kỳ cho là đúng.
“Đúng rồi, Lâm Kiêu anh vừa nói đến sỹ tộc họ Triệu của Giang Nam, không biết mọi người có từng nghe qua không?”, bỗng nhiên một cô gái chuyển chủ đề nói.
“Sỹ tộc họ Triệu làm sao?”
Mấy người đều mang vẻ nghi hoặc nhìn qua.
“Nhà họ Triệu đó bị diệt môn rồi, đúng vào ngày hôm nay”, cô gái kia nói.
“Cái gì?”
Mọi người đều giật mình.
Lâm Kiêu nhíu nhíu mày, anh ta đương nhiên có nghe nói đến nhưng cũng không chắc chắn.
“Còn nghe nói vua Giang Nam gì đó cũng chết rồi, bị một người phụ nữ giết chết”, cô gái kia lại nói tiếp.
“Cái gì?”
“Vua Giang Nam chết rồi?”
“Không phải chứ!”
“Thật hay giả vậy?”
Nhà họ Triệu thì bọn họ còn có thể hiểu được, nhưng tin về vua Giang Nam thì lại như sấm nổ bên tai.
Nhân vật ghê gớm tầm cỡ!
Vua Giang Nam thế mà lại chết rồi.
“Tại sao không thấy có tin tức báo ra?”, có người hỏi.
Lâm Kiêu lắc đầu: “Đây là việc đại sự rúng động, không có nhiều khả năng sẽ được xuất hiện trên báo chí hay truyền hình, đa phần là tin tức đã bị phong tỏa rồi”.
Mấy người đều không phải là người ở Giang Nam mà đều từ Trung Hải tới.
Tình hình bên này bọn họ chỉ biết được mang máng, nghe được những thông tin vỉa hè mà thôi, tin tức thực tế nắm được chẳng là bao nhiêu.
Việc Chu Nhược Giai bị uy hiếp phải đính hôn với Triệu Thái, cô ấy cũng không nói với ai, bao gồm cả Tô Ấu Ninh, nên bọn họ đều không biết được tình tiết câu chuyện.
Càng không biết được, nhà họ Triệu là do Diệp Bắc Minh diệt sạch, vua Giang Nam cũng chết do anh.
“Tôi biết vua Giang Nam, là một nhân vật lớn, lúc đầu khi tôi ở Trung Hải còn từng ăn cơm với ông ta, không ngờ được lại chết như vậy”, Lâm Kiêu than thở, có chút cảm khái.
“Tranh đấu quyền lực, chẳng có gì đáng để đàm luận, phong thủy luân chuyển tuần hoàn mà thôi”.
“Rốt cuộc là ai giết chết vua Giang Nam, thật sự có người như vậy sao?”
Nhóm nam thanh nữ tú này đều không kìm được mà run sợ.
Chu Nhược Giai không nén được liếc mắt nhìn sang Diệp Bắc Minh.
‘Bọn họ mà biết nhà họ Triệu là cho anh Bắc Minh diệt sạch, vua Giang Nam chết do anh Bắc Minh thì sẽ có biểu cảm thế nào đây?’, Chu Nhược Giai thầm nghĩ trong lòng.