Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2300: “Vậy thì có lợi ích gì?”



 “Cậu thanh niên, hãy nhớ kỹ, chỉ cần cậu không đủ thực lực, thì cậu chỉ là con kiến trước mặt người khác!”

“Cậu đi trên đường, dẫm chết một con kiến, liệu sẽ lo lắng có người chống lưng cho con kiến không?”  

 

Diệp Bắc Minh cau mày.  

 

Tháp Trấn Giới nói rất đúng!  

 

Dẫm chết một con kiến, không ai đi chống lưng cho một con kiến.  

 

Cho dù diệt cả tổ kiến, cũng không ai quan tâm!  

 

“Ấy?”  

 

Đột nhiên, giọng của tháp Trấn Giới nghiêm lại: “Cậu nhóc, hình như tôi từng gặp cậu!”  

 

“Không đúng, đó không phải là cậu, đó là một người phụ nữ!”  

 

Diệp Bắc Minh hơi kích động: “Người phụ nữ mà ông nói có phải tên là Diệp Thanh Lam không?”  

 

“Hình như là cái tên này”.  

 

Tháp Trấn Giới trả lời.  

 

Diệp Bắc Minh bỗng gật đầu: “Bà ấy là mẹ của tôi, bà ấy từng đến đây ư?”  

 

Tháp Trấn Giới hiểu ra: “Chẳng trách, bà ấy lại là mẹ của cậu!”  

 

“Cậu chính là Diệp Bắc Minh mà bà ấy nói?”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Là tôi”.  

 

Tháp Trấn Giới cất giọng kích động: “Cuối cùng cũng đợi được cậu rồi!”  

 

Vù!  

 

Một ánh sáng đến lóe lên vụt đến, ngưng tụ thành bóng người đàn ông trung niên trên bục cao rộng lớn.  

 

Không có mắt mũi, cũng không có sắc thái.  

 

Chỉ là một cái bóng đen xì!  

 

Tháp Trấn Giới nghiêm giọng: “Diệp Bắc Minh, chúng ta giao dịch được không!”  

 

Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, muốn làm giao dịch gì?”  

 

Bóng người tháp Trấn Giới ngưng tụ lắc đầu: “Cậu chỉ cần trả lời tôi, cậu đồng ý hay không!”  

 

“Ông nói trước đi”.  

 

Diệp Bắc Minh cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.  

 

Tháp Trấn Giới trực tiếp lên tiếng: “Tập trung mười thiên nữ, khôi phục Đại Lục Chân Võ đã tổn hại!”  

 

“Để trả ơn, tôi sẽ truyền hết toàn bộ khí vận vạn năm của Đại Lục Chân Võ cho cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh cau mày: “Vậy thì có lợi ích gì?”  

 

Tháp Trấn Giới trả lời: “Có thể khiến cậu trở thành Vực Chủ!”  

 

“Cái gì? Vực Chủ, đó chẳng phải là cảnh giới của các sư phụ sao?”  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn người.  

 

 

Trong đại điện của Thanh Huyền Tông.  

 

Mọi người còn đang bàn bạc, phân chia bảo vật mà Diệp Bắc Minh để lại như thế nào.  

 

Ầm ầm!  

 

Một tiếng vang kinh thiên động địa truyền đến, giống như động đất.  

 

Sau đó, bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm kinh sợ!