Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2320: “Thế thì con phải làm gì bây giờ!”



Thanh niên kia nhướng mày: “Năng lượng khu vực đó dao động quá dữ dội, ngăn chặn hết tất cả mọi thứ!”  

 

Lòng Diệp Bắc Minh nóng như lửa đốt: “Sư phụ, có thể cho hình ảnh xuất hiện lại lần nữa không?”  

 

Thanh niên khẽ lắc đầu: “Nó tiêu hao quá nhiều năng lượng”.  

 

“Sư phụ, cầu xin người!”  

 

Con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng.  

 

Thanh niên thở dài một tiếng: “Thôi, vi sư sẽ giúp thêm một lần nữa vậy”.  

 

Chân dậm xuống một cái, sức mạnh khổng lồ bùng nổ ra bốn phía!  

 

Ngưng tụ lại một chỗ!  

 

Hình ảnh lại xuất hiện.  

 

…  

 

Bên trong một hang động tan nát, bụi mù bay khắp nơi.  

 

Khóe môi Diệp Thanh Lam phun ra một ngụm máu tươi, bảo vệ Chu Nhược Giai và Tôn Thiến phía sau!  

 

Một ông lão khá nhỏ con chợt kêu lên: “Nơi này lại có người đang mang thai!”  

 

Đồng thời, một ông lão khác lấy ra một cái la bàn đang sáng lập lòe: “Huyết mạch Ma tộc!”  

 

Xoẹt!  

 

Con ngươi của họ lập tức trầm xuống, chạy tới bao vây trong nháy mắt.  

 

Gắt gao nhìn chằm chằm bụng Tôn Thiến.  

 

“Sinh mệnh lực mạnh mẽ thật!”  

 

“Là cốt nhục của Tề Thiên Ma Tôn ư?"  

 

“Không thể nào, Tề Thiên Ma Tôn đã bị phong ấn ở nơi đó rồi…”  

 

“Hai mươi bốn năm trước, chỉ có một mình Diệp Thanh Lam mang thai cốt nhục của Tề Thiên Ma Tôn, đứa nhỏ trong bụng cô ta không thể là con của Tề Thiên Ma Tôn!”, một ông lão chột mắt lắc đầu.  

 

Ông lão nhỏ con kia chợt hiểu ra: “Tôi hiểu rồi!”  

 

“Sao?”  

 

Mấy người kia cũng nhìn về phía ông ta.  

 

Ông lão chỉ vào bụng Tôn Thiến: “Ha ha ha, nghiệt súc trong bụng Diệp Thanh Lam đã được sinh ra từ lâu rồi”.  

 

“Nhiều năm trôi qua, ắt hẳn súc sinh đó cũng đã trưởng thành”.  

 

“Lão đoán, đứa nhỏ trong bụng cô ta chính là con của tiểu súc sinh kia!”  

 

Mọi người cũng chợt hiểu ra.  

 

“Nói thế có nghĩa là nó cũng chảy huyết mạch Tề Thiên Ma Tôn!”  

 

“Có lẽ, dùng máu tươi của nó cũng có thể kích hoạt thứ đó…”  

 

“Thế thì còn chờ cái gì nữa? Ra tay đi, phải giữ sống!”, ông lão chột mắt quát lên một tiếng thật to.  

 

Hơn mười người cùng nhau ra tay, hơi thở mạnh mẽ bùng nổ.  

 

Diệp Thanh Lam phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp bay ra ngoài.  

 

Diệp Bắc Minh nổi giận gầm lên một tiếng: “Má!”  

 

Trán anh nổi đầy gân xanh, gắt gao cầm kiếm Đoạn Long!  

 

Sau lưng là ma khí ngập trời, màu máu chợt lóe.  

 

Một con Hắc Long, một con Huyết Long xoay quanh sau lưng anh!  

 

Trong kiếm Đoạn Long, Long Hồn cảm nhận được sự phẫn nộ của Diệp Bắc Minh nên rít gào mãi không thôi!  

Thanh niên giơ ngón tay lên, đặt tại mi tâm Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, đừng xúc động!”  

 

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Đó là mẹ con, mẹ con đang gặp nguy hiểm!”  

 

“Sư phụ, cầu xin người giúp con, hãy giúp con qua đó!”  

 

Thanh niên kia lắc đầu: “Chút năng lượng còn sót lại căn bản không đủ, dù có đưa con qua thì con cũng không thể đánh lại những người đó”.  

 

Diệp Bắc Minh thở hổn hển, gắt gao nhìn chằm chằm mười mấy người đi về phía Diệp Thanh Lam!  

 

“Thế thì con phải làm gì bây giờ!”