Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời.
Bách Lý Phong Hoa nhìn Diệp Bắc Minh: “Minh chủ Võ Đạo, Tôn Kiếm Khung!”
Con ngươi Diệp Bắc Minh trở nên nặng nề: “Tôn Kiếm Khung? Bảo ông ấy tới gặp tôi”.
…
Nửa tiếng sau.
Tôn Kiếm Khung đầu đầy mồ hôi chạy tới, sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì cung kính nói: “Tôn Kiếm Khung ra mắt Diệp tông chủ, không biết Diệp tông chủ tìm tôi có chuyện gì?”
Diệp Bắc Minh cười thoải mái nói: “Tôn Minh chủ không cần phải khách sáo, gọi thẳng tên tôi là được rồi”.
“Má, gọi tên cậu, cậu nghĩ tôi dám không!”
Tôn Kiếm Khung thầm khinh bỉ một câu.
Bây giờ ngoài kia có ai không biết, cậu còn diệt được cả gia tộc thượng cổ!
Thì còn ai dám gọi thẳng tên cậu!
Tôn Kiếm Khung vội vàng lắc đầu: “Diệp tông chủ, tôi không dám gọi thẳng tên cậu đâu”.
“Hay để tôi gọi cậu bằng cậu Diệp, hoặc anh Diệp đi”.
“Diệp Bắc Minh gật đầu: “Thoải mái”.
Tôn Kiếm Khung mừng rỡ: “Được, cậu Diệp”.
Nói xong lại đi tới thêm hai bước tới hai bước, cúi đầu cụp mắt.
Nếu người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ chết vì khiếp sợ!
Rõ ràng là người đứng đầu cả võ đạo, thế mà lại như người hầu kẻ hạ của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh cũng hết sức cạn lời: “Tôn minh chủ làm cái gì thế?”
Tôn Kiếm Khung đầy trang nghiêm nói: “Tôi chờ nghe lời căn dặn của cậu”.
Khóe môi Diệp Bắc Minh run run: “Tôi chỉ muốn hỏi thăm ông về chuyện của biển Thiên Đảo thôi”.
“Biển Thiên Đảo?”
Tôn Kiếm Khung sửng sốt, sau đó phản ứng lại: “Cậu Diệp, cái này thì cậu hỏi đúng người rồi”.
“Người khác có thể không biết về biển Thiên Đảo, nhưng Tôn Kiếm Khung tôi lại biết rất rõ…”
Diệp Bắc Minh nói thẳng: “Được rồi, không cần phải giải thích”.
“Ông chỉ cần nói cho tôi biết, ông có thể dẫn tôi đến biên Thiên Đảo hay không?”
Tôn Kiếm Khung thoáng suy tư một chút, quyết đoán gật đầu: “Được!”
“Cậu Diệp, cậu định khi nào thì xuất phát?”
Diệp Bắc Minh nói: “Càng sớm càng tốt!”
“Đi!”
Tôn Kiếm Khung gật đầu: “Tôi phải chuẩn bị một chút, sáng mai tôi đến đón cậu”.
…
Cùng lúc đó, đại lục Thượng Cổ.
Chín mươi chín ngọn Thần Sơn sừng sững hướng thẳng lên trời cao!
Mấy ông lão bị thương xuất hiện, đưa Diệp Thanh Lam đến trước một cung điện tối đen.
“Quỳ xuống!”