Nhấc chân lên giẫm nát tay Trần Đại Dũng.
“Răng rắc”, một tiếng giòn tan vang lên, tay Trần Đại Dũng trực tiếp gãy lìa.
“A…”
Đau nhức khiến gương mặt Trần Đại Dũng trở nên méo mó, nhưng trước mặt con gái vẫn cố nhịn xuống, không kêu lên.
“Bố ơi!”
“Thuyền trưởng!”
Trần Huân Nhi và các thành viên khác trên thuyền đều xông lên.
Thanh niên kia tát thêm vài cái nữa.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Hơn mười thuyền viên đều văng ra ngoài, không ngừng hộc máu.
Mặt Trần Đại Dũng đầy vẻ tuyệt vọng: “Ngũ thiếu, cậu muốn thế nào mới chịu buông tha cho chúng tôi?”
Ngũ Phi nhìn Trần Huân Nhi một cái: “Chú Trần, chú nghĩ thông suốt sớm hơn có phải tốt rồi không, thế thì cánh tay này đã được giữ lại rồi?”
“Con trai chú cũng từng là bạn bè với tôi, tuy là bây giờ cậu ta đã chết”.
“Nhưng tôi cũng sẽ không tệ bạc với nhà chú mà?”
“Mấy năm trôi qua, Huân Nhi cũng đã đủ tuổi để gả cho người rồi, chi bằng theo tôi…”
Con ngươi Trần Đại Dũng đỏ bừng, rít gào: “Mày mơ tưởng, cút!”
Mặt Ngũ Phi tối đen: “Bố mày gọi mày một tiếng chú Trần nên mày lên mặt với tao phải không?”
“Dám mắng tao? Bố mày mà không bắt mày trả một cái giá đắt thì tao không còn tên Ngũ Phi nữa!”
Con ngươi trở nên tối tăm, trong tay gã ta xuất hiện một thanh bảo đao được khảm bảo thạch!
Trực tiếp chém về phía đùi Trần Đại Dũng!
“Dừng tay!”
Kiếm ý lạnh như băng bùng lên từ trên người Chu Nhược Giai!
Tập trung chém về Ngũ Phi trong nháy mắt!
Đồng tử Ngũ Phi co rụt lại!
Bấy giờ, gã ta như rơi vào địa ngục Cửu U.
Thanh đao trong tay cũng chậm đi nửa phần!
“Keng!”, một tiếng giòn tan, bảo đao bị Chu Nhược Giai chém gãy.
Tôn Thiến nhanh chóng đỡ cha con hai người dậy, trốn sau lưng Chu Nhược Giai.
“Chú Trần, chú mau nuốt viên đan dược này vào đi”.
Tôn Thiến lấy ra mấy viên đan dược.
Mắt Ngũ Phi lập tức đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm đan dược trong tay Tôn Thiến: “Lục đạo đan văn? Đan dược Thánh Phẩm!”
“Các cô có cả đan dược Thánh Phẩm ư?”
“Gần đây Cự Kình Bang bị mất một lượng đan dược Thánh Phẩm, bang chủ còn đang lùng bắt kẻ trộm!”
“Thì ra chính các người đã trộm đan dược của Cự Kình Bang!”
“Người đâu, bắt!”
Hai mắt Ngũ Phi đỏ bừng, gã ta đã để ý tới Chu Nhược Giai và Tôn Thiến từ lâu rồi.
Hai cô gái da trắng nõn nà, dáng vóc hấp dẫn mê người.
So với con gái trên biển Thiên Đảo đúng là cực phẩm trong cực phẩm!
Chỉ là lúc nãy gã ta không có lý do để ra tay mà thôi!
Bây giờ, lý do đã có rồi đó!