Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2369: “Đạo tàn sát không chỉ có suy nghĩ muốn tàn sát!”



 Lão già áo xanh tối sầm mặt mày, nổi trận lôi đình.

Ông ta chậm rãi bước tới chỗ Diệp Bắc Minh, giơ bàn tay năm ngón ra tóm lấy yết hầu của anh.  

 

Hai chân tách khỏi đất bằng.  

 

Một cảm giác nghẹt thở truyền tới, lan tới đầu Diệp Bắc Minh.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khiếp hãi run rẩy nói: “Này nhóc, cậu điên thật rồi!”  

 

“Để tôi ra tay giết ông ta ngay đi!”  

 

Diệp Bắc Minh lại vô cùng bình tĩnh đáp: “Không cần ông ra tay, tôi đã cảm nhận được một chút rồi”.  

 

“Cảm giác tử vong ập tới...”  

 

Cùng lúc đó, trong góc tối.  

 

Nhan Như Ngọc nóng như lửa đốt nói: “Sư phụ, xin người ra tay giúp!”  

 

Bên cạnh Nhan Như Ngọc là một bà lão trông khoảng chừng sáu bảy mươi tuổi.  

 

Bà lão tức cười nói: “Người như thế còn sống có ý nghĩa gì?”  

 

“Như Ngọc, ta rất hiếu ký người như vậy có lý do gì cho con cứu?”  

 

Nhan Như Ngọc cắn bờ môi đỏ mọng đáp:  

 

“Bởi vì... cậu ta... còn một chuyện không nói cho con biết”.  

 

Bà lão hừ nói: “Mặc kệ có chuyện gì đi chăng nữa!”  

 

“Lão đây sẽ không cứu tên nhóc con đó đâu, cứ để cho cậu ta chết ngắt đi”.  

 

“Sư phụ!”  

 

Nhan Như Ngọc quỳ xuống.  

 

La Vãn Vãn cũng quỳ xuống theo: “Bà, bà giúp chị Nhan với”.  

 

“Các con!”  

 

Bà lão khiếp sợ hỏi: “Chỉ là một người đàn ông có đáng cho con làm vậy không?”  

 

Ánh mắt Nhan Như Ngọc rực lửa, đáp: “Sư phụ, đáng giá ạ... con cầu xin người...”  

 

“Hầy”.  

 

Bà lão thở dài nói tiếp: “Được rồi, nếu các con đã xin thì lão đành ra tay thôi...”  

 

Ngay lúc ấy, Diệp Bắc Minh quát to từng chữ một lên: “Mạnh! Tay! Hơn! Chút! Nữa! Đi!”  

 

“Mẹ ơi!”  

 

Lão già áo xanh tức sùi bọt mép, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ tạp chủng, cậu đúng là mạnh miệng!”  

 

“Không đủ sức à? Cậu muốn chết phải không?”  

 

Con ngươi ông ta đỏ bừng, rít gào nói: “Được lắm! Lão sẽ thỏa mãn cậu!”  

 

Bàn tay gầy trơ xương hung hãn khép lại.  

 

Tiếng răng rắc vang lên.  

 

Yết hầu của Diệp Bắc Minh như sắp bị bóp nát.  

Ngay khoảnh khắc mảnh chỉ treo chuông ấy.  

 

Diệp Bắc Minh cảm thấy trong máu thịt của mình sinh ra một luồng sức mạnh như muốn nghiền nát mọi thứ.  

 

“Sát sư phụ, rốt cuộc tôi đã hiểu nghĩa cuối cùng của đạo tàn sát rồi”.  

 

“Đạo tàn sát không chỉ có suy nghĩ muốn tàn sát!”  

 

Hừ lạnh một tiếng, quải trượng đầu rồng trong tay gõ xuống đất nói: “Đây là do cậu ta tự chuốc lấy, tôi đã định thầm mở lời cho con bé nhà họ Tô kia giúp cậu ta rồi”.  

 

“Thế nhưng cậu ta không biết ơn mà còn từ chối Tô Lê, hùng hổ rời khỏi buổi đấu giá”.