“Chắc chắn là đã giết người khác cướp lấy rồi!”
“Ma tộc khát máu, tàn nhẫn, tà ác, người người đều phải diệt bọn chúng!”
“Kính mời các vị ra tay tiêu diệt tên Ma tộc này!”
Trong chốc lát, cả đám đông đều im lặng.
Không một ai ra tay.
Lục Đằng nhận ra suy nghĩ của mọi người, bèn nói: “Các vị à, tên này là Ma tộc, bản tính của cậu ta vốn hung tàn rồi!”
“Thân là người tu võ, nên có sứ mạng trừ ma vệ đạo!”
“Hơn nữa, trên người cậu ta còn có một số lượng lớn đan dược và nguyên liệu!”
“Chỉ cần các vị hỗ trợ Thương Khung cung tôi tiêu diệt cậu ta thì đan dược và nguyên liệu trên người cậu ta sẽ do Lục Đằng tôi chia đều!”
“Chỉ cần là người ra tay thì đều sẽ có một phần!”
Sắc mặt mọi người có chút dao động.
Bọn họ còn do dự.
Diệp Bắc Minh dừng lại, anh muốn xem thử có bao nhiêu người muốn giết mình.
Lục Đằng lại bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa, từ nay về sau, thế lực sau lưng các vị sẽ là bạn bè của Thương Khung cung bọn tôi!”
Dứt lời, mọi người thở hổn hển.
Thương Khung Cung là chỗ dựa vững chắc nhất đại lục Thượng Cổ.
Nếu làm bạn với Thương Khung cung chẳng phải có quan hệ gián tiếp với đại lục Thượng Cổ hay sao?
Một bước lên trời đó!
Lên thôi!
Một người đàn ông bước ra khỏi hàng: “Nhà họ Võ đồng ý gia nhập!”
Người thứ hai bước ra là một lão già.
“Tính cho nhà họ Hồng tôi một phần!”
Người thứ ba là một người phụ nữ, sắc mặt cô ta lạnh lùng: “Thanh Yến môn nguyện lòng bỏ một phần sức lực tiêu diệt tên Ma tộc kia!”
“Tôi...”
“Tôi!”
“Còn tôi nữa...”
Đại diện hai mươi mấy thế lực bước tới.
Tất cả đều ở cảnh giới Thần Chủ!
Có vài người trong đó mang mặt nạ tham gia đấu giá đan dược cấp đế trong tay Diệp Bắc Minh.
Sắc mặt Chu Chí Cao trắng bệch: “Các người...”
“Các người mới mua đan dược từ trong tay đại ca tôi mà giờ quay ra cắn ngược một phát ư?”
Người phụ nữ đến từ Thanh Yến môn kia cười khẩy đáp trả: “Cái gì mà cắn ngược chứ?”
“Đan dược của tên này vốn cướp được từ trong tay người khác mà!”