Đạm Đài Yêu Yêu tỉnh lại: "Ồ, tiểu sư đệ, tại sao chị lại ở chỗ này?"
Tất cả những gì vừa xảy ra, cô ấy đều không nhớ rõ.
Biểu cảm của Diệp Bắc Minh hơi kỳ lạ.
Nhưng anh không muốn khiến chị Tiểu Yêu đau lòng nên cười nói: "Chị Tiểu Yêu còn nhớ đến đâu?"
Đạm Đài Yêu Yêu nhớ lại: "Chị chỉ nhớ mình bị giam giữ trong thiên lao của gia tộc Đạm Đài, sau đó tiểu sư đệ em đến cứu chị".
"Chuyện sau đó... hình như chị té xỉu, không có ấn tượng".
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, để em dần dần nói với chị sau".
"Chị Tiểu Yêu, chị vẫn còn rất yếu, em dẫn chị đến một chỗ nghỉ ngơi".
Đạm Đài Yêu Yêu dường như nhớ ra cái gì đó: "Những sư tỷ khác đâu?"
Diệp Bắc Minh sững sờ: "Các chị ấy đi mà không nói một lời, em cũng không tìm thấy họ".
Đạm Đài Yêu Yêu biến sắc: "Không tốt, kế hoạch đã bắt đầu".
Lông mày Diệp Bắc Minh nhảy dựng: "Kế hoạch gì ạ?"
Đạm Đài Yêu Yêu cười cười: "Tiểu sư đệ, chị còn có chút việc phải làm, đi trước nha".
Bóng dáng cô ấy lóe lên, lao ra khỏi sơn cốc, nhanh chóng biến mất.
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co quắp, bất đắc dĩ nhìn Đạm Đài Yêu Yêu bỏ đi!
"Còn nửa ngày nữa là sang ngày mai, thử lại lần nữa xem có thể cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên không đi".
Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu, anh tiến vào bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Trực tiếp ra tay!
Thất bại hết lần này đến lần khác!
Mệt lả!
Mồ hôi đầm đìa!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhìn nổi: "Nhóc, cậu đừng mơ tưởng hão huyền".
"Với thực lực hiện tại của cậu, có thể xê dịch kiếm Trấn Ngục nửa mét đã rất kinh khủng rồi".
"Cậu muốn sử dụng nó, hoàn toàn là không thể".
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi không cam lòng, một bảo bối lớn như vậy đang ở trước mặt mà không thể sử dụng".
"Nếu tôi có thể sử dụng kiếm Trấn Ngục, đừng nói là Ngụy Thần Đế!"
"Cho dù là Thần Đế chân chính tới, không mượn sức mạnh của ông, tôi cũng có năng lực đánh một trận!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Nhưng cảnh giới của cậu mới chỉ dừng lại ở Thánh Cảnh mà thôi".
"Muốn lay động được kiếm Trấn Ngục rất khó khăn!"
Diệp Bắc Minh cắn răng: "Sự thành do người, thử thêm vài lần nữa!"
Nuốt xuống mấy viên đan dược Đế phẩm, anh tiếp tục bước lên.
Thất bại!
Thất bại...
Tiếp tục thất bại!
"A!"
Thất bại khoảng chừng hơn một trăm lần, máu khắp người Diệp Bắc Minh sôi trào.
Sau lần thứ 179 vắt kiệt sức lực, anh nắm lấy kiếm Trấn Ngục: "Mở ra cho ông!"
Ống tay áo trên hai cánh tay ầm ầm nổ tung, gân xanh nổi lên.
Ong!
Toàn bộ sơn cốc chấn động như đang xảy ra động đất.
Bên trong không gian tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh nắm chặt kiếm Trấn Ngục, thế mà thật sự nhấc nó lên.
"Trời ạ!"