“Ai có thể đưa tôi đến Đại Lục Thượng Cổ!”
Một tiếng quát lớn!
Toàn hiện trường tĩnh lặng như cái chết!
Không một ai dám nói gì!
Diệp Bắc Minh nghiêm đôi mắt, nhìn sang chủ nhân Tinh Cung: “Tiền bối, nếu Tinh Cung có cách đưa tôi đến Đại Lục Thượng Cổ”.
“Từ nay về sau, tất cả mọi chuyện của Tinh Cung chính là chuyện của Diệp Bắc Minh tôi!”
“Bất luận Tinh Cung gặp rắc rối gì, Diệp Bắc Minh tôi sẽ toàn lực ra tay!”
Chủ nhân Tinh Cung trầm mặc, thở dài một tiếng: “Cậu Diệp, nếu không phải là người của Đại Lục Thượng Cổ chủ động mở cửa truyền tống, chúng tôi cũng không có cách đến Đại Lục Thượng Cổ!”
Soạt!
Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt, nhìn sang mấy người Lâm Hi: “Các người thì sao?”
Cơ thể ba người Lâm Hi, Tần Lỗi , Lôi Bá run lên.
Ngay cả sáu ông lão phía sau bọn họ cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Diệp Bắc Minh!
Vẻ mặt Lâm Hi tái nhợt: “Cậu Diệp, Mục Nguyên có thể mở cửa truyền tống một lần, nhưng anh ta bị cậu giết rồi”.
Diệp Bắc Minh khàn khàn giọng: “Chẳng lẽ không có còn ai nữa sao?”
Tô Lê suy nghĩ, đang định lên tiếng.
Hai ông lão một béo một gầy phía sau kinh ngạc, vội vàng kéo Tô Lê: “Tiểu thư, cô điên rồi sao?”
“Diệp Bắc Minh đắc tội với nhà họ Từ, nhà họ Từ đã từng là nô bộc của nhà họ Diệp ở thượng cổ, nhưng đã phản bội cả nhà chủ nhân!”
“Tuy nhà họ Từ hiện nay làm việc rất khiêm tốn, nhưng cô làm như vậy chắc chắn sẽ mang rắc rối lớn cho nhà họ Tô!”
Tô Lê cau mày.
Nhìn Diệp Bắc Minh.
Hít sâu một hơi: “Trên người của kẻ này có tiềm lực vô tận!”
“Nếu lôi kéo anh ta, cũng có thể thay đổi hoàn cảnh hiện tại của nhà họ Tô!”
“Tôi đánh cược một phen!”
Bước ra khỏi đám đông.
“Anh Diệp, tôi có cách có thể về đến Đại Lục Thượng Cổ ngay lập tức!”
“Lời anh nói, có thật không?”
Soạt!
Trong tích tắc, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn sang Tô Lê.
Diệp Bắc Minh nhìn Tô Lê: “Hôm nay, Diệp Bắc Minh tôi lấy trái tim võ đạo ra thề, chỉ cần cô Tô Lê đưa tôi đến Đại Lục Thượng Cổ!”
“Sau này một lời nói của cô Tô Lê, Diệp Bắc Minh sẽ lên núi đao, xuống biển lửa!”
“Nếu vi phạm lời thề, trời đánh sét đánh, vạn kiếp không ngóc đầu lên nổi!”
Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh cắn vỡ đầu lưỡi, nhả ra một giọi máu tinh.
Ầm ầm!
Trên bầu trời giáng xuống một đạo thiên lôi!
Lời thề được ông trời công nhận!
Tô Lê mở to tròn đôi mắt, trong lòng vô cùng vui mừng: “Anh… anh Diệp, anh… anh không cần phải như vậy…”
“Được!”
Cô ta hít sâu một hơi: “Tôi đưa anh đến Đại Lục Thượng Cổ ngay đây!”
Rồi lấy ra một miếng ngọc bài cổ xưa, bên trên khắc văn tự thượng cổ.