Diệp Bắc Minh cảm nhận được nguy hiểm bèn nổi giận gầm lên.
Gầm!
Tiếng rồng gầm vang lên.
Huyết Long, Tổ Long và Long Hồn cùng gào thét, từng bóng rồng bay ra.
Chúng đã đỡ phần lớn sức mạnh từ một chưởng kia.
“Phụt!”
Diệp Thanh Lam phun ra ngụm máu tươi.
Từ Mặc đầy kinh ngạc thốt lên: “Tên nhóc này được lắm, cậu đã luyện được cả hai pháp tướng Chân Long rồi ư?”
“Trên người còn có một cái long hồn nữa, quả nhiên trên người cậu có vô số bí mật!”
Diệp Bắc Minh buông mẹ mình ra, kiểm tra cơ thể bà một hồi.
Nội tạng của bà bị chấn thương và gãy vài chục cái xương.
“Mẹ!”
Giọng Diệp Bắc Minh khàn khàn nghẹn ngào: “Mẹ sẽ không chết đâu, chỉ cần có con ở đây thì mẹ sẽ không chết!”
Ngân châm hạ xuống chữa trị vết thương trên người Diệp Thanh Lam.
Diệp Thanh Lam nở một nụ cười hiền từ vui vẻ: “Minh Nhi à, mẹ nhìn con từ nhỏ đến lớn đã là điều vui lắm rồi”.
“Nếu con dẫn theo mẹ thì không thể nào rời khỏi ngục giam Trấn Hồn đâu, Minh Nhi... con tự đi đi”.
“Chao ôi, thật là mẫu tử tình thâm mà”.
Một bà lão cười quái dị đi tới, người nọ chính là Từ Huệ.
Từ Huệ cười xấu xa nói: “Diệp Bắc Minh, nhà họ Từ tôi có đến hàng trăm nghìn người tu võ lận”.
“Chẳng biết cậu có giết hết không đây?”
Rầm rầm rầm rầm!
Một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Cả ngục giam Trấn Hồn gần như bị lấp kín.
Bên ngoài vẫn có vô vàn người tu võ dũng mãnh kéo vào.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, anh đỡ Diệp Thanh Lam dậy rồi nói: “Mẹ, chỉ cần con còn một hơi thì sẽ không bỏ mặc mẹ lại đây đâu!”
“Giết!”
Kiếm Đoạn Long uyển chuyển chém ra, tiếp tục mở một đường máu.
Ngay sau đó.
Mấy trăm người tu võ xông tới, một làn kiếm khí ngưng tụ thành một con huyết long quét qua.
Đầu người lũ lượt rơi xuống đất.
Nhóm người tu võ thứ hai lại tiếp tục xông lên.
Qua bốn tiếng đồng hồ, dưới chân Diệp Bắc Minh đã trở thành núi xác biển máu.
Mỗi một trần tầng trong ngục giam Trấn Hồn đều cao hơn mặt đất khoảng ba mươi mấy mét.
Sau khi trải qua hai tiếng đồng hồ giết chóc, dưới chân Diệp Bắc Minh đã la liệt xác chết.
Đầu anh gần như chạm vào trần nhà.
“Tên nhóc này... đáng sợ đến vậy sao?”
“Rốt cuộc tên súc sinh ấy còn kiên trì được bao lâu nữa?”
“Vãi chưởng! Thật đáng sợ, cậu ta chỉ mới tới Thánh Cảnh thật ư?”
Người nhà họ Từ sợ hết hồn.
Ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Bắc Minh đều tràn đầy sự kinh hãi.
“Khụ khụ...”
Diệp Bắc Minh ho khan, phun ra một ngụm máu tươi.
Ánh mắt anh đầy kiên định.