Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2415: Sức mạnh bùng nổ.



Từ Trụ không kịp phản ứng thì đã biến mất trong hư vô.  

 

“Ối!”  

 

Từ Mặc và Từ Huệ sợ run người.  

 

Những người khác của nhà họ Từ đứng im tại chỗ như trời trồng, chỉ biết hít một hơi thật sâu.  

 

‘Đã tám tiếng đồng hồ rồi mà thằng ranh này vẫn có thể giết Chí Tôn trong tức khắc ư?’  

 

Mọi người khiếp hãi.  

 

Lão già nhếch nhác đứng từ xa quan sát trận chiến khiếp sợ: “Được lắm nhóc, đời này lão phu chưa từng thấy Thánh Cảnh nào nghịch thiên đến vậy!”  

 

Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Từ Thiên lại vang lên: “Tiếp tục!”  

 

“Vâng!”  

 

Một đám lão già nhà họ Từ run lẩy bẩy nhưng vẫn cắn răng trả lời.  

 

“Giết!”  

 

Lại mấy trăm người bước ra bao vây Diệp Bắc Minh và Diệp Thanh Lam.  

 

Sương đen cuồn cuộn, từng tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp chốn.  

 

Bỗng nhiên, trong đám đông xuất hiện một con rồng lửa.  

 

Nó rực cháy như muốn thiêu đốt tất cả.  

 

“Á...”, vô số tiếng la hét thê thảm vang lên, mấy trăm người bỗng chốc hóa thành một đống tro tàn.  

 

Từ Thiên bất ngờ bật thốt: “Phần Thiên Chi Diễm? Oắt con khá lắm, trên người cậu còn có thứ đó nữa!”  

 

Quả thật là niềm vui ngoài ý muốn mà!”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh tái nhợt, ngực phập phòng mãnh liệt: “Không sợ chết thì cứ tiếp tục!”  

 

Xoạt xoạt xoạt!  

 

Những kẻ xung quanh lùi ra sau theo bản năng.  

 

Bọn họ hoảng sợ nhìn anh.  

 

Tên này đúng là đồ ma quỷ!  

 

Giọng điệu Từ Thiên hờ hững nói: “Với người tử trận hôm nay, đời sau của người đó sẽ được hưởng tài nguyên tu võ gấp ba”.  

 

Ông ta vừa dứt lời, có rất nhiều người tu võ đỏ bừng mắt.  

 

Đặc biệt là một số người sắp chết già, bọn họ cắn răng tiếp tục xông lên.  

 

Diệp Bắc Minh điều khiển Phần Thiên Chi Diễm như thần linh của ngọn lửa.  

 

Nháy mắt tất cả người tu võ xông lên đều đã bị đốt thành đống tro tàn.  

 

“Mẹ ơi...”  

 

Người nhà họ Từ không kìm được mà phát run, trong ánh mắt họ tràn ngập sự kinh hãi.  

 

Sau khi Diệp Bắc Minh giết chết hai nghìn người.  

 

Phần Thiên Chi Diễm lập tức tắt ngúm.  

 

Tiếng gào thét vang lên.  

 

“Tên tạp chủng kia, chắc cậu hết mánh khóe rồi nhỉ?”  

 

“Chết cho bà!”  

 

Từ Huệ đánh lén sau lưng, tung một trảo tóm lấy Diệp Thanh Lam sau lưng anh.  

 

Diệp Bắc Minh lập tức xoay người lại.  

 

Phụt!  

Tiếng máu thịt bị xé rách vang lên, móng vuốt hệt như sắt thép đâm vào ngực Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh phun ra một ngụm máu tươi, tóm chặt cổ tay Từ Huệ.  

 

Sức mạnh bùng nổ.  

 

Tiếng răng rắc giòn tan vang lên.  

 

Một tay của Từ Huệ bị bẻ gãy, cảm giác đau đới truyền tới đại não.  

 

Nỗi đau ấy kích thích từng tế bào thần kinh của bà ta.